Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 456

Cập nhật lúc: 2025-04-07 02:01:47
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ra khỏi sân bay, Tần Sương cũng hít một hơi thật sâu: “Vẫn là không khí ở nhà mình trong lành.”

Hoắc Đình Châu cười: “Quả thực, suốt đường đi anh suýt nữa thì c.h.ế.t ngạt, xem ra anh phải học tiếng R quốc.”

“Được rồi, chúng ta về nhà, em nhớ các con rồi, không biết chúng đã về chưa, lát nữa anh hỏi tình hình bên đó, nếu có ai hy sinh thì đưa danh sách cho em, em sẽ gửi một số tiền cho gia đình họ, nếu không em sẽ không thoải mái.”

Dù sao những người này cũng là vì bảo vệ cô mà ra nước ngoài, sống thì tốt rồi, nếu vì cô mà hy sinh, trong lòng chắc chắn sẽ không thoải mái.

Hoắc Đình Châu nắm tay vợ: “Yên tâm, anh sẽ xử lý ổn thỏa, đi đường xa cũng mệt rồi, về nhà ngủ bù đi, ngay cả anh bây giờ cũng mệt mỏi không chịu nổi, em không mệt sao?”

Tần Sương cười hì hì: “Mệt, bây giờ em chỉ muốn ngủ.”

Hai người gọi một chiếc taxi, vừa về đến biệt thự, chào các con rồi về phòng ngủ.

Tiểu Bánh Tròn thấy ba mẹ mặt mày khó coi, cũng nói với em trai em gái: “Đừng làm phiền ba mẹ nghỉ ngơi, nhìn họ rất mệt mỏi, ba toàn râu ria.”

Bình thường ba của họ rất chú trọng ngoại hình, râu ria trên mặt có thể dài như vậy mà không cạo, chứng tỏ bận rộn tới mức không có thời gian làm gì khác.

Đường Mẫn thì thấy con trai và con dâu bình an trở về, liền lập tức gửi tin nhắn báo bình an cho Hoắc Viễn Quân.

Hoắc Viễn Quân nhận được tin nhắn, suýt nữa cười ngất, nước ngoài còn có người đang tìm họ, kết quả là hai người này lại về nước rồi, thật không biết nên nói gì mới đúng.

Sau khi ngủ một giấc ngon lành, hai vợ chồng rốt cuộc đã hồi phục tinh thần, chuyến về nước gấp rút đêm qua suýt nữa đã làm gãy hết xương cốt của họ.

Tuy nhiên, hai người họ thì thoải mái, còn nước Mỹ lúc này đã nổ tung, chỉ vì điều động nhiều người như vậy mà vẫn không tìm thấy t.h.i t.h.ể của Tần Sương, quả thực là mất công mà không thu được lợi gì.

Dĩ nhiên, việc họ về nước hiện tại chỉ có gia đình họ Hoắc biết, những người khác còn chưa biết.

Khi Tần Sương ngủ dậy xuống lầu ăn sáng, mới gọi điện cho những người bên trên.

Lần này, Lý Vĩ Dân và những người khác không đi cùng ra nước ngoài, nên khi biết phu nhân đã về, cũng lái xe đến biệt thự.

Hoắc Đình Châu cũng tinh thần phấn chấn vừa ăn vừa nói: “Lần này chúng ta gây náo động không nhỏ, em nói xem bên Mỹ có tìm chúng ta để đòi công bằng không?”

Tần Sương hừ lạnh một tiếng: “Đòi cái rắm công bằng, họ có bằng chứng chắc?”

Dù ai cũng biết chuyện gì xảy ra, nhưng không có bằng chứng xác thực chứng minh là cô đặt bom, lần này Mỹ chỉ có thể nuốt cục tức này.

Hơn nữa, ai bảo họ ngu ngốc trước, phải chịu tổn thất lớn như vậy là đáng đời.

Hoắc Đình Châu cười chiều chuộng: “Anh nghĩ họ sẽ không bỏ qua dễ dàng, sau này vẫn phải cẩn thận, đặc biệt là bên phòng thí nghiệm, em vẫn phải chú ý, đừng để ai lợi dụng sơ hở.”

“Anh yên tâm, toàn bộ phòng thí nghiệm đều được giám sát 360 độ không góc chết, những người đó muốn động tay động chân cũng phải xem họ có bản lĩnh hay không.” Có thể trước đây còn có vài lỗ hổng, nhưng bây giờ, ha ha...

“Đúng rồi, các con sẽ đi học vào tháng 9, anh tìm trường cho chúng đi, phải là loại trường bảo mật tốt, không có thì chúng ta tự bỏ tiền xây một tòa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-456.html.]

Con cái của họ tuy không phải là trẻ con thật sự, nhưng dù sao vẫn chưa trưởng thành, gặp phải sát thủ lợi hại thì không có khả năng trốn thoát.

“Chuyện này anh sẽ tìm hiểu, em không cần phải lo lắng mọi chuyện, lo lắng quá sẽ nhanh già!”

Tần Sương lườm một cái: “Chỉ có anh mới vậy, muốn già cũng là anh già trước.”

“Phải phải phải, anh già trước, đợi đến lúc anh già đến mức không đi được nữa, còn phải nhờ vợ đẩy xe lăn đưa anh đi dạo.”

Thấy anh tỏ ra nịnh nọt như vậy, Tần Sương nở nụ cười: “Được thôi.”

Lúc này, mấy đứa nhỏ đi đến, Tiểu Gạo Nếp ôm chặt Tần Sương: “Mẹ, con nhớ mẹ quá, mẹ có mua quà cho chúng con không?”

Tần Sương thở dài: “Mẹ xin lỗi, lần này thời gian có hạn, không có thời gian đi mua sắm, đợi lần sau mẹ bù cho các con được không?” Nếu không phải những người đó cứ nhìn nhắm vào cô, cô cũng sẽ không phải suốt ngày ở trong khách sạn.

“Không sao đâu mẹ, chúng con chỉ hỏi thôi, ba mẹ về an toàn là được, nghe anh cả nói, người Mỹ đều rất gian xảo, may mà ba mẹ không bị thương.”

Tần Sương cười: “Họ rất lợi hại đấy, đuổi theo mẹ và ba con mấy chục cây số, nhưng cuối cùng vẫn bị chúng ta xử lý, đúng rồi, tuy không có quà, nhưng mẹ đã mang về một con báo Mỹ sống trong không gian, các con muốn ăn không?”

Nghe vậy, mấy đứa trẻ đều sững sờ, ngay cả Tiểu Bánh Tròn cũng trợn tròn mắt nói: “Thật hay giả vậy? Một con báo Mỹ còn sống?”

“Ừm, bắt bằng lưới điện, thời gian về nước gấp rút, suýt nữa là mẹ quên mất còn con báo này trong không gian.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Quả nhiên, khi tuổi tác càng cao, trí nhớ cũng càng không tốt, dễ quên thật.

Nhưng nói đến chuyện hay quên, hình như cô quên mất chuyện gì đó quan trọng, cho đến khi Tiểu Bánh Đậu lên tiếng: “Mẹ, đám cưới dì Triệu mấy hôm trước đẹp lắm, tiếc là mẹ không có mặt, con thấy dì Triệu hơi tiếc nuối.”

“Bốp!”

“Trời ơi, bảo sao mẹ cứ thấy mình quên mất chuyện gì, hóa ra là đám cưới đồ đệ của mẹ, mẹ quên mất rồi, đúng là bị lũ khốn kia làm cho đầu óc úng nước.”

“Không được, ngày mai trở về phòng thí nghiệm mẹ phải bù đắp cho đồ đệ, mới vừa gả đi, không thể để cô ấy không vui.” Nếu như cô gái già độc thân vì chuyện này mà không vui, rồi ly hôn thì lỗi là của cô.

Còn thằng nhóc Thẩm Ly kia cũng vậy, sao không nhắn tin nhắc nhở cô một tiếng, dù cô không về được thì cũng có thể gửi quà mà.

“Vợ à, đừng buồn, chúng ta cũng không cố ý, chắc chắn đồ đệ của em cũng nhận được tin tức rồi, quay về dỗ dành một chút là được.” Đồ đệ đó của em anh cũng từng gặp, chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, dỗ dành một chút là được.

“Được rồi, lát nữa em mua một vài thứ đồ tốt, đúng rồi, Bánh Gạo đâu rồi?”

Tiểu Bánh Tròn: “Bà nội dẫn đi dạo rồi, nghe nói nhà hàng xóm cũng có hai đứa nhỏ bằng tuổi bọn con, Bánh Gạo ở nhà phá phách quá, nên bà nội dẫn đi, tránh để không ai trông nom lại phá đồ trong nhà.”

Thằng út chính là một con cún phá nhà, chỉ cần không ai trông nom, chắc chắn sẽ phá hư đồ đạc.

“Thôi, không nói chuyện này nữa, gần đây các con luyện võ thế nào rồi?” Các con đều học võ cổ truyền, cô và chồng đã già rồi, không kịp học, nên hơi tò mò, không biết có luyện được đến mức có thể chạy nhảy tự do trên tường hay không.

“Mẹ, chúng con đã có nội lực rồi, tuy không nhiều, cái này khó học lắm, chỉ có em ba học tốt nhất, có thể là kiếp trước đã quen rồi, con với anh hai hơi kém.” Bánh Tròn hơi ngượng ngùng nói, dù là anh cả nhưng cũng không phải là toàn năng, về khoản luyện võ thì quả thật không bằng em gái có thiên phú.

“Gạo Nếp của chúng ta lợi hại như vậy à? Con không phải lớn lên thật sự muốn đi lính chứ?” Cô chỉ có một đứa con gái cưng, cứ cảm thấy con còn chưa lớn đã bị gió thổi bay rồi, làm cô muốn sinh thêm một đứa con nữa cho chồng.

Loading...