Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 187
Cập nhật lúc: 2024-10-21 09:55:30
Lượt xem: 8
Nói chưa dứt lời, nói toạc sau càng xem càng giống, đám người nói vây quanh đứa bé trong tranh tết.
Lưu Thúy Hoa cười nói: "Lớn lên giống phúc hài đồng, khẳng định cũng là đứa nhỏ có phúc khí, các bà thấy con bé không phải hết cà lăm rồi sao?"
Đám người đồng loạt gật đầu, cảm thấy đứa nhỏ này cũng không có khó chịu như Phương Tiểu Quyên nói.
Phương Tiểu Quyên từ bên ngoài hái đồ ăn về, vừa vặn nghe nói như thế, lập tức giễu cợt: "Chị dâu cả, chị không có kiến thức thì không nên nói lung tung, cái gì phúc đồng tử, chị gặp qua phúc đồng tử vừa ra đời đã suýt khắc c.h.ế.t mẹ ruột em gái sao?"
Lưu Thúy Hoa tức giận đến muốn chết: "Mồm mọc trên người tôi, tôi muốn nói thế nào thì nói, không mượn cô xen vào!"
Phương Tiểu Quyên cũng lập tức tức giận: "Chị dâu cả, chúng ta mới là người một nhà, chị không giúp tôi nói chuyện, lại giúp đỡ con nhỏ tai họa kia, rốt cuộc chị có rắp tâm gì?"
Lưu Thúy Hoa đúng là có rắp tâm.
Từ lần trước chồng bà nói lời kia, bà làm như cố ý vô ý qua lại với nhà họ Kiều, mới vừa nói Đại Kiều có phúc khí, cũng là có tâm nói đỡ nhà họ Kiều.
Bộ dáng của bà trong mắt Phương Tiểu Quyên càng thêm nhận định bà chột dạ: "Tôi nghe nói chị dâu cả hai ngày này thường xuyên chạy đến sân nhà họ Kiều, sẽ không phải chị... có ý nghĩ gì với người bại liệt nhà họ Kiều kia chứ?"
Lời này rất quá đáng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/187.html.]
Phụ nữ nông thôn từ trước đến nay lắm mồm, lời này nếu truyền đi, vậy như bùn đất rơi vào đũng quần, không phải phân cũng là phân!
"Tôi để cô nói hươu nói vượn! Tôi để cô nói hươu nói vượn! Chính cô đê tiện, còn coi tất cả mọi người đê tiện như mình sao?"
Lưu Thúy Hoa hoàn toàn nổi giận, ầm một tiếng nhào tới, nắm lấy tóc Phương Tiểu Quyên, bàn tay vung lên cho bà ta hai cái tát.
Phương Tiểu Quyên bị đánh trở tay không kịp, mặt đều bị tát lệch, hai gò má rất nhanh vừa đỏ vừa sưng: "Lưu Thúy Hoa, chị dám đánh tôi? Tôi liều mạng với chị!"
Bà ta đưa tay túm lại tóc Lưu Thúy Hoa, hai người rất nhanh đánh thành một đoàn.
Lưu Thúy Hoa rất giỏi làm việc nhà nông, Phương Tiểu Quyên sao là đối thủ của bà, chẳng mấy chốc đã bị đè xuống đánh.
Tiểu Kiều đứng ở một bên gấp đến độ giơ chân: "Mẹ, bác gái, hai người đừng đánh nữa! Tất cả mọi người là người một nhà, hai người bộ dạng này không phải để người ta chế giễu sao?"
Khoảng thời gian này cô ta càng ngày càng cảm thấy mẹ mình như đồng đội heo!
Đang yên lành bị bà ta phá hoại!
Thật sự là tức c.h.ế.t cô ta!