Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 270
Cập nhật lúc: 2024-10-23 14:35:42
Lượt xem: 3
Đại Kiều còn đang khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đến đỏ bừng, ánh mắt nhắm chặt, lông mi dài dày ẩm ướt, nước mắt như đậu to không ngừng chảy ra từ trong đôi mắt.
Kiều Tú Chi vừa thấy tình hình này, cũng bị hù dọa đến nhảy dựng.
Bà đi qua, ôm Đại Kiều vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt của cô kêu lên: "Đại Kiều, là bà, cháu mau tỉnh lại…"
Kêu vài lần, Đại Kiều mới tỉnh lại từ trong bóng đè, mở to mắt nhìn thấy bà cô, "Oa" một tiếng liền khóc: "Bà ơi, cháu mơ thấy em gái Tiểu Uyển Nhi bị người ta bắt đi… hu hu… Cháu vẫn đuổi vẫn đuổi, nhưng cháu đuổi không kịp bọn họ…"
Trong lòng Kiều Tú Chi "lộp bộp" một tiếng, lòng trầm xuống.
Chuyện bà lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra.
Sau khi trấn an Đại Kiều, Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên trở lại trong phòng mình nói: "Tôi muốn đi tỉnh thành tìm thằng năm và vợ nó, tôi luôn cảm thấy bọn họ đã xảy ra chuyện!"
Tiết Xuyên không đồng ý: "Biển người mờ mịt, bà đi đâu tìm? Hơn nữa, lỡ như bà đi, vừa lúc bọn họ lại trở về, vậy không phải bỏ lỡ sao?"
Kiều Tú Chi nghĩ một hồi nói: "Ông nói cũng có lý, tôi đợi nửa tháng nữa, nếu thằng năm bọn họ vẫn không có tin tức, đến lúc đó ông cũng đừng ngăn cản tôi."
Tiết Xuyên nắm tay bà nói: "Được, tôi không ngăn cản bà, đến lúc đó tôi cùng đi với bà!"
——
Đổng Tịnh chưa từng bị dày vò như vậy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/270.html.]
Từ sau khi chồng cô ta bị bỏ tù, mỗi ngày cô ta đều bôn ba tìm quan hệ dọc đường cho chồng.
Cô ta thật sự sắp sụp đổ, vài lần cô đều nhịn không được bụm mặt khóc rống lên ở trên đường.
Cô ta hối hận ngày đó vì sao không ngăn chồng lại, cô ta càng oán hận vì sao người tốt không có đền đáp tốt đẹp!
Hết lần này tới lần khác chị gái và anh rể cô ta đi công tác, tạm thời không liên hệ được!
Cách gì cô ta cũng nghĩ tới, có thể tìm người đều tìm cả, cô ta thật sự hết cách rồi!
Cô ta thật sự sắp chịu không nổi nữa!
Ngay khi Đổng Tịnh khóc đến nước mắt rơi đầy mặt, đầu choáng váng mắt sưng phồng, ngoài cửa truyền đến một tiếng đập cửa gấp gáp ——
"Tịnh Nhi, Tịnh Nhi, mở cửa, là chị!"
Chị!
Đôi mắt Đổng Tịnh đau xót, nước mắt lại chảy ra, đứng lên nghiêng ngả lảo đảo chạy tới mở cửa, nhìn thấy chị gái đứng ngoài cửa, cô ta bay qua bổ nhào về phía trước, lại khóc thành lệ nhân.
Đổng Tuyết ôm em gái, muốn trấn an cô ta.
Thẳng đến nửa giờ sau, bấy giờ Đổng Tịnh mới tỉnh táo lại, cũng mãi cho đến lúc này, cô mới phát hiện trong lòng anh rể Sở Thiên Bách có một cô gái nhỏ.