Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 278
Cập nhật lúc: 2024-10-23 14:54:19
Lượt xem: 6
Kiều Chấn Dân bỗng nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt màu đỏ ngòm căng thẳng nhìn chằm chằm Đại Kiều: "Đại Kiều, con nói thật sao? Thật sự. . . Sẽ tốt lên sao?"
Đại Kiều mở to con mắt đen nhánh nhìn chú năm, trên mặt chú năm tràn ngập chờ mong, phảng phất người sắp c.h.ế.t giãy dụa nhìn thấy một vệt ánh rạng đông, làm cho cô không có cách nào không gật đầu.
Như chú năm chờ mong, cô gật gật đầu: "Sẽ tốt lên."
Thật ra lần này Đại Kiều cũng không có cảm giác được cái gì, sở dĩ cô chạy về là không muốn nhìn thấy chú năm khổ sở như vậy.
Cô chỉ là giống như dì Tuệ trước đây an ủi cô để an ủi chú năm, hi vọng ông ta có thể dễ chịu một chút.
Nhưng hiển nhiên Kiều Chấn Dân hiểu lầm, mà Kiều Tú Chi cũng hiểu lầm tương tự.
Sau khi Đại Kiều đi ra ngoài, Kiều Chấn Dân một mặt tiều tụy mà nhìn mẹ nói: "Mẹ, mẹ hãy thành thật nói cho con biết đi, đứa bé Đại Kiều kia có phải là có. . . cái gì không giống trước đây không?"
Kiều Tú Chi vốn dĩ là không muốn nói chuyện này cho những người khác, cho dù là cha ruột của Đại Kiều, bà cũng không có ý định nói.
Nhưng chuyện đến nước này, nếu bà không nói, tinh thần của thằng năm nhất định sẽ tan vỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/278.html.]
Cho nên bà đem chuyện đã xảy ra đơn giản nói một lần: "Chuyện này, vốn dĩ mẹ không muốn nói ra, dù sao nếu truyền đi, đối với đứa bé Đại Kiều kia không tốt."
"Mẹ." Kiều Chấn Dân thê lương hô một tiếng, "Ngày đó tại sao không nói cho con biết, nếu như mẹ nói cho con biết, con. . ."
"Con sẽ thế nào?" Sắc mặt Kiều Tú Chi lạnh lẽo, "Con có dám vuốt lương tâm nói, nếu vào cùng ngày nói cho con biết chuyện này thì con thay đổi thời gian hoặc là không đi sao?"
Sẽ không.
Trong lòng Kiều Chấn Dân theo bản năng trả lời một câu, cho dù cùng ngày mẹ ông ta nói trên người Đại Kiều phát sinh chuyện kỳ quái cho ông ta biết, ông ta cũng sẽ không coi là chuyện đáng kể.
Càng sẽ không bởi vậy mà thay đổi quyết định, huống chi ông ta từ nhỏ cũng không tin những chuyện tâm linh gì đó.
Ông ta cầm lấy tóc của chính mình lần thứ hai lộ ra vẻ mặt thống khổ: "Là con sai, ban đầu con không nên không nghe lời mẹ khuyên."
Kiều Tú Chi vỗ lên bàn một cái, cái bàn kia "Ầm ầm" một tiếng liền vỡ thành hai mảnh: "Kiều Chấn Dân, con nghe kỹ cho mẹ."
Kiều Chấn Dân bị dọa đến suýt chút nữa ngồi sập xuống đất: ". . ."
"Chuyện này chính là bất ngờ, không phải con sai, cũng không phải vợ của con sai, muốn trách thì trách bọn buôn người kia." Kiều Tú Chi nói, "Vừa nãy mẹ thấy con từ khi vào cửa đến hiện tại, nửa ánh mắt cũng không cho vợ của con, sao rồi? Hoá ra là muốn giống như anh hai chị ba của con, cũng muốn ly hôn sao?"