Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 343
Cập nhật lúc: 2024-10-24 12:55:28
Lượt xem: 3
Từ phía cửa truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói dịu dàng của dì Tuệ: "Đại Kiều, cháu đã dậy rồi sao? Dì có thể đi vào hay không?"
"Dì Tuệ dì vào đi, cháu đã dậy rồi." Đại Kiều mềm giọng nói.
Lâm Tuệ đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy một bé gái ghé vào trước gương trang điểm đang buộc tóc của mình, trên khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy ảo não.
Khóe miệng của bà ấy cong lên, cười nói: "Dì Tuệ giúp cháu làm tóc."
Đại Kiều nhìn chằm chằm quần áo trong tay dì Tuệ, trong nháy mắt chớp chớp lông mi dài: "Dì Tuệ, quần áo trong tay dì là cho ai vậy?"
Ngón tay Lâm Tuệ điểm vào trên mũi của cô, trêu đùa cô nói: "Là cho bé đáng yêu của nhà chúng ta."
Hai mắt Đại Kiều càng sáng hơn, cười đến mặt mày cong cong: "Cháu chính là bé đáng yêu của nhà chúng ta."
Lâm Tuệ không nhịn được cười ra tiếng: "Đúng rồi, cháu chính là bé đáng yêu của nhà chúng ta."
Bà ấy còn nhớ hơn ba năm trước nhìn thấy Đại Kiều, cô vẫn còn là một đứa bé nhỏ xíu thấp lè tè, đeo theo một cái gùi nhỏ, một mình ở cánh rừng phía đông kiếm củi lửa, vừa tìm kiếm vừa khóc, trên mặt còn có dấu tay hồng hồng.
Lúc đó bà ấy nhìn thấy trong lòng liền không nhịn được đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/343.html.]
Một đứa bé đáng yêu như vậy, Phương Tiểu Quyên làm sao có thể tàn nhẫn ra tay vậy chứ?
Nếu như Phương Tiểu Quyên là mẹ kế, bà ấy còn có thể hiểu được, nhưng đây là đứa trẻ do chính bản thân bà ta hoài thai mười tháng sinh ra, cho dù bà ấy nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông.
Lần kia bà ấy mang củi do chính mình nhặt được cho cô, nghe cô nói lắp, dùng âm thanh mềm mại nhu hòa nói cảm ơn, sau đó nhìn cô đói bụng đến nỗi cái bụng nhỏ kêu ục ục, bà ấy liền kiên trì mang cô về nhà.
Hai người chính là quen biết như vậy.
Chỉ là bà ấy không nghĩ tới, có một ngày, bà ấy sẽ trở thành mẹ của cô, tuy rằng, cho đến bây giờ cô còn chưa mở lời gọi bà ấy là mẹ.
Nhưng bà ấy sẽ chờ đợi, tin tưởng một ngày nào đó, bà ấy sẽ đợi được cô chân tâm thực lòng gọi một tiếng mẹ.
Lần này Dì Tuệ làm quần áo chô cô thực sự là quá xinh đẹp, quần màu lam nhạt, là cả một bột, vạt áo rất lớn, còn thêu bông hoa đẹp đẽ.
Màu xanh lam này rất kén chọn người, người có da dẻ trắng thì mặc vào sẽ càng trắng, da dẻ đen thì sẽ càng đen, hiện tại da dẻ Đại Kiều trắng đến giống như sữa bò vậy, mặc vào quần áo màu lam nhạt, cả người cô trắng đến như sắp phát sáng.
Thật là đẹp mắt.