Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 348
Cập nhật lúc: 2024-10-24 12:58:45
Lượt xem: 3
Một tiếng mẹ này không chỉ khiến Lâm Tuệ choáng váng, cũng làm cho Phương Tiểu Quyên choáng váng.
Con mắt Lâm Tuệ dần dần đỏ: "Đại Kiều, vừa nãy con gọi dì là gì?"
Kinh hỉ đến quá nhanh, bà ấy quả thực không thể tin vào tai của mình.
Đại Kiều mím môi nhỏ xấu hổ nhìn bà ấy cười cười, vừa nãy là dưới tình thế cấp bách hô lên tiếng, nhưng hiện tại muốn cô gọi lại một lần, cô không hét lên được.
Phương Tiểu Quyên giống như mèo bị dẫm đuôi: "Mày thứ vong ân bội nghĩa, tao mang thai sinh mày ra khổ cực như vậy, lại nuôi mày nhiều năm như vậy, để mày báo đáp tao như vậy sao?"
Bà ta không thèm để ý đứa bé Đại Kiều này, nhưng dù không thèm để ý, cũng không cho phép đối phương trốn thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, càng không cho phép đối phương phản bội chính mình.
Phương Tiểu Quyên tức giận đến hận không thể xé Đại Kiều ra.
Bà ta nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Lâm Tuệ nhìn ra ý đồ của bà ta, xoay người bảo hộ Đại Kiều ở trong lồng n.g.ự.c của mình, mà phía sau lưng bà ấy thì lại để lộ ra trước mặt Phương Tiểu Quyên.
Kỳ quái chính là, đau đớn như trong tưởng tượng chậm chạp mai một đi.
Lâm Tuệ có chút ngây ngốc, đang muốn quay đầu lại, liền nghe Phương Tiểu Quyên kêu la như bị ai đánh: "Rắn, có rắn."
Hai người Đại Kiều và Lâm Tuệ cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ mắt cá chân của Phương Tiểu Quyên không biết khi nào có thêm một con rắn màu đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/348.html.]
Con rắn màu đen cắn mắt cá chân Phương Tiểu Quyên ra thành hai cái lỗ máu, sau đó thân thể uốn một cái lẻn vào bụi cỏ, rất nhanh không thấy đâu nữa.
Sắc mặt Phương Tiểu Quyên trắng bệch, run cầm cập nói: "Tôi không xong rồi. . ."
Sau đó hai mắt đảo một cái, ngất đi.
Trong lòng Lâm Tuệ thầm kêu xúi quẩy, nhanh chóng cùng những người khác đưa bà ta đến Sở Vệ Sinh.
Cũng may con rắn kia không có độc, Phương Tiểu Quyên sẽ té xỉu là quá kích động.
Lâm Tuệ thấy Phương Tiểu Quyên không có chuyện gì, cũng lười quan tâm, dẫn Đại Kiều trở lại tiếp tục giặt quần áo.
Trên đường trở về, Lâm Tuệ nắm tay cô nói: "Đại Kiều, vừa nãy cháu gọi gì là mẹ, dì không có nghe lầm thật sao?"
Đại Kiều mím mím miệng nhỏ, gật đầu, mềm giọng nói: "Mẹ, mẹ không có nghe lầm."
Dì Tuệ đối với cô quá tốt, thật ra trời vừa sáng cô nên đổi giọng gọi mẹ.
Chỉ là cô vẫn không quen, lại cảm thấy xấu hổ, cho nên mới kéo dài đến hiện tại.
Lâm Tuệ đỏ mắt lên, ngồi chồm hỗm xuống ôm lấy cô, âm thanh nức nở nói: "Ai, con ngoan, mẹ thật sự rất vui vẻ."