Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 381
Cập nhật lúc: 2024-10-25 14:47:56
Lượt xem: 8
Đáng tiếc không ai trả lời bà ta, Kiều Chấn Quốc ngủ ở bên cạnh lại ngáy.
Tiếng ngáy rung trời, khiến bà ta càng thêm tâm phiền ý loạn, một buổi tối cũng không ngủ ngon!
Ngày hôm sau thức dậy, trong phòng nhà anh cả bộc phát ra một tiếng g.i.ế.c heo: "Kiều Chấn Quốc, cái miệng quạ đen của anh, em thật sự lở miệng rồi!"
Hơn nữa vừa mọc còn là tám mục!
Đau c.h.ế.t bà ta!
Sau khi Kiều Chấn Quốc nghe thấy lời nói của vợ, vuốt cái trán cười đến vẻ mặt kiêu ngạo: "Không nghĩ tới cái miệng này của anh chuẩn như vậy, nếu là trước kia, anh đã có thể đi làm thầy bói rồi!"
Vạn Xuân Cúc: "…"
Kiêu ngạo cái rắm!
Tức c.h.ế.t rồi!
Đại Kiều quải túi sách cùng anh chị họ đi đến trường, khi đi ngang qua chuồng heo, cô lại thấy một bé trai nhìn chằm chằm cô.
Bé trai cùng gánh phân với mẹ và ông của cậu, nhìn thấy cô lại đây, ánh mắt lại gắt gao dừng ở trên người cô, tựa như cũng không bởi vì mình đang gánh phân mà cảm thấy ngượng ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/381.html.]
Kiều Đông Anh phát hiện, huých tay cô trêu ghẹo nói: "Đại Kiều, nhìn thấy không, cậu bé bên đó cứ một mực nhìn em!"
An Bình theo ánh mắt của chị cậu nhìn qua, quả nhiên trông thấy một cậu bé chăm chú nhìn chằm chằm em gái nhà mình, nhất thời tức giận làm động tác xắn tay áo lên: "Thằng nhóc thối! Quản ánh mắt của mày cho tốt, còn dám nhìn lung tung, xem tao xử lý mày thế nào!"
Hoắc Trì không có lùi bước, một đôi mắt tối đen vẫn nhìn chằm chằm Đại Kiều.
An Bình cảm thấy mình bị xem thường, lập tức tức giận đến giơ chân: "Thằng nhóc thối, lời nói của tao mày không có nghe thấy hả? Lại nhìn lung tung, tao liền đánh mày!"
Hoắc Trì rốt cục mở miệng: "Tôi không có nhìn lung tung." Tôi cũng chỉ nhìn một mình cô gái đó, những người khác đều không có nhìn.
An Bình cảm thấy người này không phải ngu ngốc chính là cố ý tìm đánh, xắn tay áo lên thật sự muốn đánh người, lại bị Đại Kiều kéo lại.
"Anh họ, chúng ta vẫn nhanh đi thôi, nếu không một hồi có thể phải đến muộn!"
Đại Kiều cũng cảm thấy cậu bé nhìn chằm chằm vào mình rất kỳ lạ.
Nhưng cô không cảm nhận được ác ý gì ở trong mắt đối phương, cho nên đối phương muốn nhìn thì cứ nhìn đi, cũng sẽ không ít một miếng thịt.
Thanh âm mềm mại dịu dàng của em họ, dù cho lửa giận của An Bình có lớn đi nữa cũng không bùng lên nổi, hơn nữa, tháng này cậu không thể đến muộn nữa, nếu không giáo viên sẽ lại đây thăm hỏi các gia đình!
Cậu trừng mắt liếc nhìn cậu bé một cái nói: "Hừ, lần này tạm tha cho mày, lần sau còn như vậy, cẩn thận nắm đ.ấ.m của tao!"
Nói xong cậu vội chạy đi.