Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 385
Cập nhật lúc: 2024-10-25 14:50:05
Lượt xem: 2
Từ khi cậu hiểu chuyện, chưa từng có người nào nói với cậu như vậy.
Bọn họ bị dán lên nhãn thân phận phần tử xấu, người khác khinh bỉ bọn họ, chán ghét bọn họ, đồng thời lại sợ hãi bọn họ, ngoại trừ cùng là phần tử xấu, người giai cấp khác chưa bao giờ nguyện ý nói nhiều thêm một câu với bọn họ.
Giống như bọn họ là ôn dịch, một khi tiếp xúc bọn họ, sẽ nháy mắt bị bọn họ nhuộm thành phần tử xấu!
Cô là người đầu tiên nói với cậu cậu không phải phần tử xấu.
Năm nay Hoắc Trì chín tuổi, coi như là một thiếu niên nho nhỏ, nhưng bởi vì thành phần dinh dưỡng theo không kịp, cậu nhìn qua tựa như bảy tám tuổi.
Lúc này cậu đứng thẳng đón lấy ánh chiều tà, lưng vô cùng thẳng tắp, đôi mắt nhìn cô gái nhỏ trước mắt, thanh âm có hơi khàn khàn nói: "Trứng gà và màn thầu xem như anh mượn em, sau này anh nhất định sẽ trả lại em!"
Đại Kiều lắc đầu, hai b.í.m tóc nhỏ trên đầu theo động tác của cô mà lay động: "Không cần, nhà của chị còn!"
Cô nói xong chạy đi, đặt trứng gà và màn thầu quấn trong túi nhỏ vào trong tay cậu bé: "Chị phải mau mau trở về, tạm biệt."
Nói xong, cô xoay người chạy đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/385.html.]
Hoắc Trì ôm chặt túi nhỏ trong túi, ngẩng đầu dõi theo bóng dáng dần đi xa, đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng: "Anh tên là Hoắc Trì, em tên là gì?"
Đại Kiều nghe thấy giọng nói phía sau, dừng lại bước chân, xoay người lộ ra một nụ cười sáng lạn với cậu: "Chị tên là Kiều Niệm Niệm, em có thể gọi chị là Đại Kiều."
Nói xong, lần này cô thật sự đi rồi, rời đi rất nhanh không còn bóng dáng.
Hoắc Trì đứng ở cửa, thẳng đến khi hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh đối phương, lúc này mới xoay người, cũng không nghĩ tới đối diện với ánh mắt của mẹ cậu.
Đái Thục Phương nói: "Vừa nãy hình như mẹ nghe thấy con đang nói chuyện với ai, là ai lại đây vậy?"
Bọn họ đã trốn đến nơi như chuồng heo, nhưng trong thôn có vài người không có ý tốt, thường thường sẽ lại đây mắng bọn họ, hoặc là lấy tảng đá ném bọn họ, bà lo con trai nổi lên xung đột với người trong thôn.
Hoắc Trì mở miếng vải ra, lộ ra trứng gà và màn thầu thô bên trong thô nói: "Cháu gái của bà cụ lần trước nói chuyện giúp chúng ta cho chúng ta."
Đái Thục Phương nhìn thấy đồ ăn trong tay con trai, đôi mắt kinh ngạc trừng lớn: "Nhiều đồ như vậy… Con có nói cảm ơn người ta không?"
Hoắc Trì ngớ ra một hồi, lắc đầu nói: "Con quên rồi."
Đái Thục Phương giận dữ liếc con trai một cái nói: "Chuyện quan trọng như vậy cũng có thể quên, con thật là!"