Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 387
Cập nhật lúc: 2024-10-25 14:50:49
Lượt xem: 3
Nhưng Đại Kiều đã chạy ra xa rồi không nghe thấy lời bà nói.
Đại Kiều chạy như điên vào trong nhà, lúc chạy ngang qua chuồng lợn, vừa lúc Hoắc Trì đang khiêng một giỏ phân heo bằng mây đi đến, cô chạy như bay ngang qua người cậu.
Hoắc Trì: "……"
Cậu ném giỏ mây xuống chạy nhanh đuổi theo, nhưng đôi với một cô gái đang chạy như tên lửa, cậu suýt tắt thở mới đuổi kịp đối phương: " Anh… anh chạy gấp như vậy làm gì thế? Đã xảy ra, chuyện, gì sao?"
Đại Kiều chạy một mạch, mặt không đỏ, không thở gấp, trong lòng còn cảm thấy bộ dạng bây giờ giờ của cậu rất giống bộ dáng nói lắp của mình trước đây: "Mẹ tôi ngã chảy máu, tôi phải chạy gấp về xem thử bà ấy thế nào!"
Hoắc Trì nghe thấy trong nhà cô xảy ra chuyện, trong lòng cũng sốt ruột thay cô, nhưng cậu không giúp được cô cái gì cả, thậm chí không thể đi cùng cô một đoạn đường này được!
Thật đáng chết!
Nhìn thấy một người nông dân đi về hướng bên này, cậu không thể không ngừng lại, trơ mắt nhìn cô càng lúc càng cách xa khỏi mình!
Đái Thục Phương nhìn thấy con trai mình đột nhiên bỏ đi, còn không kịp hỏi cậu, đã không thấy bóng dáng đâu, lúc này lại thấy cậu ủ rũ cụp đuôi trở về, chạy nhanh ra hỏi: "Con vừa nãy đi đâu vậy? Bộ dạng như thế nào đây?"
Hoắc Trì ngẩng đầu lên, đôi mắt thon dài của cậu nhìn mẹ: "Mẹ, cả đời này của chúng ta chỉ có thể làm phần tử xấu sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/387.html.]
Đái Thục Phương nghe thấy điều này, cổ họng nghẹn lại, cảm thấy khó chịu gần như chảy nước mắt.
Nhà họ Hoắc bọn họ chưa từng làm việc gì có lỗi với đất nước, làm chuyện có lỗi với nhân dân, sao lại rơi vào kết cục như vậy!
Ba chữ phần tử xấu này giống như một hòn đá lớn đè trên đầu một nhà ba người bọn họ vậy, nếu không xóa bỏ thân phận này thì cả đời bọn họ cũng không có ngày tươi sáng hơn!
Bà và chồng này càng già đi, cuộc đời này cũng không còn gì quá quan trọng nữa, nhưng Hoắc Trì còn nhỏ, nếu có một ngày cả bà và chồng cùng đi rồi, đứa trẻ này phải làm sao đây?
Không thể để cậu dọn chuồng heo cả đời được, đúng không?
Nhưng không làm vậy, bà phải làm sao bây giờ?
Hoắc Trì nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của mẹ, nhặt xẻng và giỏ mây lớn đi về phía chuồng heo, chỉ đành trút giận lên công việc.
Đại Kiều chạy vào sân nhỏ của nhà họ Kiều, đi một vòng tìm người nhưng không thấy, trong lòng càng sốt ruột.
Cô lại lao nhanh ra ngoài, vội vàng chạy đến sân lớn nhà họ Kiều, suýt chút nữa đụng đầu vào Vạn Xuân Cúc đang đỡ eo đi ra.