Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 391
Cập nhật lúc: 2024-10-25 14:54:13
Lượt xem: 2
Mặt cậu đen lại: "Anh không phải em trai, anh còn lớn hơn em nữa!"
Đại Kiều đánh giá anh, nhẹ nhàng nói: "Chị năm nay bảy tuổi, em thì sao?"
Kể từ khi lơn lên, Đại Kiều luôn cảm giác bản thân rất cao lớn, nhìn thấy đứa trẻ nào cũng nghĩ là em trai mình.
Bởi vậy cho dù lúc này Hoắc Trì cao hơn cô nửa cái đầu, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy đối phương nhỏ hơn mình, là em trai.
Sắc mặt của Hoắc Trì dần khó coi: "Anh chín tuổi!"
Mỗi ngày ở nông trường đều ăn không đủ no, còn chưa bàn đến dinh dưỡng, cho nên cũng đứa trẻ được sinh ra ở nông trường, chiều cao phổ biến đều thấp hơn những đứa trẻ bình thường.
Đây là nỗi đau trong lòng Hoắc Trì, không ngờ lần thứ ba gặp mặt đã bị Đại Kiều đam một đao!
Đại Kiều là đứa trẻ biết sai sẽ sửa, nghiêng đầu nhẹ nhàng nói: "Anh lớn hơn em hai tuổi, em sẽ gọi anh là anh Hoắc Trì!"
Đứa bé gái trước mặt lớn lên trắng nõn nà, trên đầu buộc này hai chùm nhỏ, cô nghiêng đầu, hai chùm tóc nhỏ run theo mấy cái.
Đôi mắt nai con vừa đen lại trong veo nhìn cậu, giọng nói mềm mại gọi cậu "Anh Hoắc Trì", thế này ai chịu nổi?
Trên mặt hiện lên hai tầng đỏ ửng, quay đầu lại nhìn bụi cỏ, ồm ồm nói: "Tùy em."
Đại Kiều nhẹ nhàng cười nói: " Quyết định như vậy đi, trời sắp tối rồi, em phải đi về đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/391.html.]
Nói xong, cô quay người rời đi, một chút ý muốn ở lại cũng không có.
Hoắc Trì chạy nhanh lại gọi cô: " Hey, Kiều Niệm Niệm, mẹ em sao rồi?"
Ngay lúc này Đại Kiều mới nhớ ra mình đã kể chuyện của mẹ, vì vậy mới dừng bước chân xoay người lại, noi: "Vừa rồi em tưởng nhầm, em tưởng mẹ kế của em gặp phải chuyện, mẹ không có bị sao cả, mẹ ruột em mới xảy ra chuyện."
Hoắc Trì: "..............."
Không phải mẹ kế tâm sẽ xấu sao?
Sao giống như cô lại thân thiết với mẹ kế hơn thế này?
Nhưng mà đầu óc của Hoắc Trì chạy cũng rất nhanh.
Kết hợp những cảnh trong giấc mơ liên hệ với những tin đồn vớ vẩn gần đây, ngay lập tức hiểu ra chân tướng của mớ hỗn độn này.
Cậu gật đầu nói: "Không có bị sao thì tốt. Đúng rồi, cảm ơn trứng gà và màn thầu lần trước của em."
"Không cần khách sáo." Đại Kiều cười nói, sau đó cúi đầu lấy từ trong cặp sách ra một quả trứng gà, đưa qua, nói, "Cho anh."
Hoắc Trì nhìn cô giơ đôi tay nhỏ ra, trắng nõn như trứng gà bóc, nho nhỏ, ú ú, mu bàn tay đầy thịt, so với bàn tay thô ráp chai sần của cậu thật là khác nhau một trời một vực!