Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 536
Cập nhật lúc: 2024-10-28 17:07:18
Lượt xem: 7
Đôi tay thô ráp, nứt nẻ của ông run rẩy nắm chặt mép bàn, đôi mắt đỏ hoe vì xúc động.
Khi rời chuồng heo, đi ngang qua sân nhà họ Kiều, Vương Viêm Sinh không khỏi liếc mắt nhìn vào bên trong. Không ngờ Thí Thí – chú chó nhà họ Kiều – ngửi thấy hơi người lạ, liền sủa vang lên đầy cảnh giác. Giữa đêm, tiếng sủa vừa to vừa mạnh mẽ khiến cả nhà họ Kiều bừng tỉnh.
Trong nhà sáng lên ánh đèn, tiếng cửa mở vang lên. Vương Viêm Sinh định lẩn đi, nhưng thấy bóng dáng dịu dàng đi ra, y lại đứng im tại chỗ.
Kiều Hồng Hà cầm đèn pin bước đến, lên tiếng hỏi: "Ai ở ngoài đó?"
Vương Viêm Sinh đáp: "Là tôi, Vương Viêm Sinh."
Giọng y trầm ấm, dễ nhớ dù chỉ nghe một lần. Kiều Hồng Hà nghe thấy, hơi ngẩn người rồi tiến lại gần: "Anh ba Vương, sao khuya thế này anh còn ở đây?"
Vương Viêm Sinh mỉm cười, ánh mắt lướt qua khuôn mặt bà, nói: "Tôi vừa từ trấn trên về, đi ngang qua đây bị chó nhà cô sủa. Đây chắc là cái gọi là ‘người ghét chó chê’ phải không?"
Y cố nói vài câu dí dỏm để xua tan sự ngượng ngùng, nhưng giọng điệu nghiêm trang của y khiến câu nói lại càng thêm trịnh trọng, làm Kiều Hồng Hà nhất thời không biết đáp lại thế nào, bầu không khí càng thêm gượng gạo.
Vương Viêm Sinh khẽ thở dài, trách mình vụng về, ho nhẹ rồi nói: "Muộn rồi, không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa."
Kiều Hồng Hà vội gật đầu: "Vâng, anh đi đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/536.html.]
Sau khi nói xong, bà lại thấy mình có vẻ hơi vội vàng muốn đuổi khách, nghĩ ngợi một lúc bèn bổ sung thêm: "Để tôi cầm đèn soi đường cho anh một đoạn."
Vương Viêm Sinh vốn định từ chối vì đã quen đi đường đêm, nhưng nghĩ lại, y lại gật đầu: "Được, vậy phiền cô."
"Không phiền."
Y liếc nhìn bà một lần nữa, sau đó xoay người bước đi nhanh chóng.
Hôm nay là ngày Kiều Chấn Quân đến xưởng thực phẩm trình diện. Trong khi đó, Kiều Chấn Dân cũng sắp quay về thị trấn làm việc. Dù công việc của Kiều Chấn Quân chỉ là tạm thời, tin tức này nhanh chóng lan khắp làng. Dân làng ai nấy đều xuýt xoa ngưỡng mộ, kéo đến hỏi han, nài nỉ ông giới thiệu công việc cho người nhà.
"Ôi, nhà họ Kiều thật là may mắn, có tới hai người trong gia đình làm công nhân, thật đáng ngưỡng mộ!"
"Công việc này là nhờ ai giúp vậy, Kiều lão nhị? Giới thiệu cho bọn tôi nữa đi!"
Khi ánh đèn pin sắp không còn chiếu sáng được nữa, anh bất chợt quay người lại, khẽ vẫy tay và mỉm cười với bà: "Vào nhà đi, tôi sẽ đứng đây nhìn cô cho đến khi cô vào trong."
Nhìn nụ cười trên môi anh, tim Kiều Hồng Hà như lỡ một nhịp, đập loạn xạ trong lồng ngực. Bà ngượng ngùng, cảm thấy hai má nóng bừng, liền quay người bước đi mà không nói lời nào.