Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 576
Cập nhật lúc: 2024-10-29 19:22:36
Lượt xem: 4
riệu Giải Phóng và Từ Quế Anh cũng không ngờ gặp mẹ con Kiều Hồng Hà ở đây. Lần trước, sau khi chạm mặt Kiều Hồng Hà ở trấn trên, Từ Quế Anh đã cãi nhau một trận lớn với Triệu Giải Phóng, từ đó ông ta càng thêm lạnh nhạt với bà. Thậm chí, ông ta còn nhiều lần gọi tên Kiều Hồng Hà trong giấc mơ, khiến bà vừa ghen tức vừa căm hận.
Từ Quế Anh trông thấy Kiều Hồng Hà liền xông tới, giọng chua ngoa: "Ai da, đây không phải là Hồng Hà sao? Mấy người cũng đến đây chụp ảnh hả?"
Kiều Hồng Hà lạnh lùng kéo Tiểu Nhất Minh về phía mình, nói: "Tránh xa tôi ra!"
Từ Quế Anh nhếch mép cười giễu cợt: "Sao thế, sợ tôi đến ăn thịt cô chắc?"
Kiều Hồng Hà nhíu mày, giọng mỉa mai: "Không phải tôi sợ cô, chỉ là miệng cô bốc mùi quá, lại gần là thấy buồn nôn rồi!"
"Cô…!" Từ Quế Anh tức giận đến mặt mày biến sắc, n.g.ự.c phập phồng, mắt tóe lửa. Bà ta quay sang Vương Viêm Sinh, đánh giá y từ đầu đến chân: "Anh đây không phải là đối tượng của Kiều Hồng Hà đấy chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/576.html.]
Vương Viêm Sinh gật đầu, giọng trầm ổn: "Phải, cô hỏi làm gì?"
Từ Quế Anh phá lên cười một cách châm chọc: "Vậy anh có biết vì sao nhà họ Triệu lại đuổi cổ cô ta không? Đứa bé phía sau cô ta đấy, nhìn xem, không giống cô ta, cũng chẳng giống chồng trước của cô ta. Rõ là con của tình nhân cô ta, nhà họ Triệu mới phải bỏ cô ta. Tôi khuyên anh đừng để bị lừa, lấy người phụ nữ như vậy về, sớm muộn gì cũng bị cắm sừng thôi!"
"Cô câm ngay cho tôi!" Kiều Hồng Hà giận đến đỏ mặt, giơ tay định tát Từ Quế Anh một cái, nhưng bị Vương Viêm Sinh giữ lại. Kiều Hồng Hà quay đầu nhìn y, ánh mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Từ Quế Anh thấy vậy tưởng Vương Viêm Sinh đã tin lời mình, đắc ý bật cười. Vương Viêm Sinh kéo Kiều Hồng Hà ra phía sau mình, cất giọng trầm nhưng đầy uy quyền: "Đừng làm bẩn tay em. Để anh."
Nói rồi, y bước nhanh tới, một tay bóp chặt cổ Từ Quế Anh, nhấc bổng bà ta lên khỏi mặt đất. Từ Quế Anh hai chân khua loạn xạ trong không trung, cổ họng nghẹt lại không thở nổi, kinh hoàng trừng mắt nhìn y, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. "Anh… anh… buông tôi ra… khụ khụ… Triệu Giải Phóng…!"
Bà ta thực sự không ngờ mình lại lấy phải một kẻ vô dụng như vậy. Lúc này bà ta đang bị bóp nghẹt thở mà Triệu Giải Phóng vẫn chỉ đứng đó, nhìn mà không dám động đậy, trông thật đáng thương.
Triệu Giải Phóng đỏ mặt cúi đầu im lặng, cảm thấy xấu hổ vô cùng.