Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 614
Cập nhật lúc: 2024-10-30 08:37:29
Lượt xem: 8
Khi mẹ rời đi, Kiều Đông Anh véo má Đại Kiều, cười khúc khích: "Em đúng là khéo léo, chỉ một câu đã thuyết phục được mẹ rồi. Em khá lắm!"
Kiều Đông Hà cũng cười gật đầu, khen ngợi: "Em gái Đại Kiều, đầu óc em nhanh thật!"
Thực ra, chuyện đi học của cô chắc chắn bà nội sẽ giữ lời hứa, nhưng mẹ cô mà không cam lòng thì nhất định sẽ lẩm bẩm càm ràm suốt, khiến cô mất hết tâm trạng học hành. Nhờ có Đại Kiều thuyết phục, sau này sẽ không bị nghe lải nhải mãi nữa. Đại Kiều đúng là tuyệt vời!
Khuôn mặt Đại Kiều đỏ ửng, tự hào vỗ ngực: "Đúng vậy, đầu óc em lanh lắm! Chị họ có gì cần cứ hỏi em, em giúp được ngay!"
Cả ba chị em bật cười rộn rã. Đông Hà hào phóng lấy năm hào ra, quyết định mua kẹo cho mọi người ăn. Kiều Đông Anh khẽ nhướng mày, nghĩ thầm: em gái Đại Kiều tuy thông minh, nhưng cũng không ít tật xấu!
Trong khi đó, Vạn Xuân Cúc không tìm thấy chồng đâu, nhưng cảm giác tự hào ngập tràn khiến bà không thể đợi lâu. Thế là bà chạy thẳng ra ngoài, gặp ai cũng khoe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/614.html.]
“Con nhà các chị thi được mấy điểm? Mới xếp hạng hơn 70 thôi à? Đông Hà nhà tôi thì đứng thứ 50 toàn huyện đấy nhé!”
“Vừa nãy mấy chị chưa nghe giáo viên nói à? Cô khen con tôi thông minh nhất cả công xã, thưởng hẳn ba đồng, còn có bút và vở nữa! Có ai trong nhà mấy chị được như vậy không? Chắc là không đâu, ai bảo con gái các chị không thông minh bằng Đông Hà nhà tôi chứ!”
“Với lại, mẹ chồng tôi nói nếu Đông Hà đỗ trung học trấn trên, bà sẽ mua cho một chiếc xe đạp, để cha nó đón con bé đi học. Các chị thử nghĩ xem xe đạp quý cỡ nào, tôi cũng tiếc tiền lắm, nhưng mẹ chồng nói con cháu nhà tôi đều thông minh, xứng đáng được thưởng!”
Nghe bà khoe, có người trầm trồ, có người ghen tị, nhưng cũng có người lên tiếng bày tỏ:
“Con gái học cao làm gì? Sớm muộn cũng thành con nhà người khác thôi. Tôi thấy, vợ Kiều lão đại ạ, chị nên để Đông Hà ở nhà phụ việc. Nó xuống ruộng kiếm thêm điểm công cũng giúp đỡ gia đình rồi!”
Lời nói này không hẳn nhằm vào nhà họ Kiều mà phản ánh suy nghĩ chung của dân làng. Thời buổi này, nhiều người còn chẳng đủ ăn, lấy đâu tiền cho con đi học. Hầu hết chỉ cho con trai học lên, còn con gái chỉ học ít đủ để biết chữ, biết đếm là xong. Trong cả đội sản xuất, năm nay chỉ có mười người thi tốt nghiệp tiểu học, mà chỉ mình Kiều Đông Hà là nữ, còn lại đều là con trai. Thậm chí ngay cả mấy đứa con trai đậu, nhà cũng không có ý định cho chúng học tiếp. Với họ, đọc sách là vô dụng; không thấy mấy thanh niên trí thức đó cũng bị đưa về nông thôn lao động sao?