Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 70
Cập nhật lúc: 2024-10-19 16:39:00
Lượt xem: 10
Tại sao lại là Đại Kiều!
Trước mắt bà ta tối đen lại, thở chưa kịp một hơi ra rồi hôn mê bất tỉnh.
Đại Kiều không biết chuyện mẹ cô bị rơi xuống nước, lúc này cô đang nghiên cứu bàn tay ngắn nhỏ của mình.
Cô loay hoay bàn tay củ cải của mình, lật qua lật lại xem, lại kéo tay áo lên so với đầu mình, sau đó ngạc nhiên nhận ra, hai tay của bà thật là trắng nha!
Không chỉ trắng ra mà còn bóng loáng xinh đẹp hơn!
Cô dám chắc là tay của em gái cũng không trắng được như tay cô, không chỉ vậy, tay cô còn bóng loáng!
Từ lúc ba tuổi, cô đã bắt đầu làm việc nhà để sống, quét rác, nấu cơm, giặt giũ, nhất là vào mùa đông, nước quá lạnh, mỗi lần đều cóng tới mức tay của cô tróc da, cho nên tay của cô vẫn luôn thô ráp, xấu xí.
Nhưng hai ngày nay, tay của cô càng ngày càng trắng, càng ngày càng trơn nhẵn!
Chuyện gì xảy ra vậy chứ?
Cô ngồi ở bậc thềm cửa, tay nhỏ chống cằm suy nghĩ một hồi, bất chợt cô nghĩ tới con cá nhỏ cho cô ngọc bội.
Từ sau khi hai viên ngọc châu rơi từ trên ngọc bội cá chép, sau này mỗi ngày đều rơi xuống hai viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/70.html.]
Mỗi lần như vậy cô đều ném ngọc châu vào trong nước, chờ khi sau tan ra thì lại rửa tay.
Cây lê nở hoa, còn có tay cô càng trắng mịn, có thể nào quan hệ với viên ngọc châu kia không?
Cô càng nghĩ càng thấy có khả năng, cô lập tức trở về phòng mình kêu cá chép từ trong tay.
Từ trong tay của cô xuất hiện ngọc bội cá chép, cô sờ mắt cá chép, nhỏ giọng nói: "Tôi - muốn - viên ngọc châu."
Vừa dứt lời, đôi mắt ngọc bội lập tức tróc ra hai viên ngọc châu.
Cô lấy một viên chậu nước ấm, sau đó ném vào một viên ngọc châu, sau khi hòa tan thì cô dùng nước đó rửa mặt.
Rửa mặt xong lại rửa tay nhỏ, cuối cùng mới bưng nước đã rửa qua, chẳng qua lần này cô không đổ vào chỗ cây hoa lê, mà trái lại đổ vào cây hoa tường vi đã khô héo ở bên tường.
Sau khi làm xong, cô lại chạy tới cầm cái gương nhỏ, đặt dưới ánh mặt trời xem xét, cảm thấy mình hơi trắng lên một chút.
Từ cửa sổ, Kiều Chấn Quân nhìn thấy dáng vẻ cầm cái gương, nghiêng trái nghiêng phải xem vô cùng đỏm dáng của cô thì phì cười.
Đại Kiều nghe thấy tiếng cười của cha mình, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thẹn thùng chạy tới, ngửa đầu nói như trẻ con: "Cha à, cha có thấy da con trắng hơn không?"
Khóe miệng Kiều Chân Quân càng cong lớn hơn, cũng là lần đầu tiên, ông thấy con gái nhỏ đỏm dáng như vậy, chẳng qua hình như con gái trắng lên một chút thật: "Trắng nha, bây giờ Đại Kiều là một cô gái trắng rồi này!"