Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 706
Cập nhật lúc: 2024-11-01 18:42:50
Lượt xem: 7
Cả hai bé đều thừa hưởng nét đẹp từ bố mẹ - Kiều Chấn Quân và Lâm Tuệ, với gương mặt tinh tế và sắc nét. Bình thường trẻ sơ sinh mới chào đời thường có mũi tẹt, nhưng cả hai em nhỏ này lại có sống mũi cao, đôi môi hồng hào xinh xắn khiến người khác nhìn vào chỉ muốn ôm về nhà!
Nhà họ Kiều quả thực có tài chăm sóc trẻ con. Kiều An Húc, khi mới sinh nhỏ bé như một con mèo con, thế mà chỉ sau một tháng đã trắng trẻo, mũm mĩm, trông không khác gì anh trai.
Trong lúc mọi người ngắm nghía hai bé, nhà họ Sở cũng đến.
Dạo này, Sở Thắng Mỹ bận rộn tổ chức đám cưới ở huyện, nhà họ Sở tranh thủ đến trước để kịp tham dự lễ đầy tháng của hai bé. Đổng Tuyết, giống như Tần Tiểu Mi, yêu thích hai bé vô cùng, chỉ tiếc rằng hai bé không phải con mình.
Tần Tiểu Mi còn có con trai, nhưng Đổng Tuyết thì dưới gối không có ai cả. Đứa con gái duy nhất đã mất vì bệnh từ vài năm trước, và dù Tiểu Uyển Nhi rất đáng yêu, nhưng cô không thể gặp em ấy mỗi ngày.
Nghĩ đến bản thân, lòng Đổng Tuyết không khỏi xót xa và cảm thấy có lỗi với chồng. Họ đã kết hôn nhiều năm mà không có lấy một mụn con. Cha mẹ chồng cũng không hài lòng, nhưng chồng cô luôn đứng ra bảo vệ. Gần đây, sự bất mãn của mẹ chồng càng lớn, đến mức bà ấy đã tuyên bố rằng nếu năm nay Đổng Tuyết không sinh con, sẽ bắt Sở Thiên Bách ly hôn với cô.
Lời này Đổng Tuyết không dám nói với chồng, chỉ đành giữ kín trong lòng. Bao năm qua, hễ nghe ở đâu có bác sĩ giỏi, dù xa mấy cũng tới khám, thuốc Đông y khó uống thế nào cũng cố gắng uống, nhưng bụng vẫn chẳng có tin vui.
Nhìn dáng vẻ buồn bã của Đổng Tuyết, Tần Tiểu Mi liền an ủi: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện con cái càng lo càng khó, cứ để tùy duyên đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/706.html.]
Đổng Tuyết cố lau nước mắt, nở nụ cười gượng gạo: “Đúng vậy, chỉ có thể tùy duyên thôi. Em chỉ mong có một đứa con, trai gái gì cũng được, nhưng lại chẳng thể sinh được.”
Nhớ đến lời mẹ chồng, Đổng Tuyết không kiềm được mà bật khóc.
Thấy Đổng Tuyết như vậy, lòng Tần Tiểu Mi cũng tràn đầy xúc động, mắt bà đỏ hoe.
Đại Kiều chạy tới nói: “Dì Tuyết đừng khóc, dì sẽ sớm có cục cưng thôi!”
Đổng Tuyết ngây người một lát: “Sớm sẽ có cục cưng sao?”
Đại Kiều gật đầu, đặt bàn tay nhỏ lên bụng Đổng Tuyết, ngẩng đầu cười nói: “Đúng rồi, sẽ có cục cưng mà!”
Đổng Tuyết nhìn cô bé, mỉm cười: “Dì cảm ơn con, bé ngoan.” Tuy nghe rất dễ thương nhưng cô không để tâm lắm, nghĩ rằng chỉ là lời trẻ con.