Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 769
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:31:32
Lượt xem: 1
Hoắc Chính Sâm còn chưa kịp trả lời, một người già đi từ cửa vào. Người này không phải ai khác, đúng là Hoắc Hoa Thanh.
Hoắc Hoa Thanh giống Đái Thục Phương, nhìn thấy con trai đã c.h.ế.t mười hai năm đột nhiên sống sờ sờ đứng ở trước mặt, lập tức ngây ngốc, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hoắc Chính Sâm nhìn thấy cha đầu đầy tóc bạc, đột nhiên đau xót, khiến ông quỳ thẳng xuống nói: "Cha, đứa con bất hiếu đã trở về!"
"Con! Con còn sống?" Đôi mắt Hoắc Hoa Thanh gắt gao nhìn chằm chằm ông, trừng đến tròng mắt cũng sắp lòi ra.
Đôi mắt Hoắc Chính Sâm đỏ bừng: "Cha, con còn sống!" Vừa mới nói xong, Đái Thục Phương liền vọt lên, đánh ông một trận: "Anh còn sống, vậy trước đó vì sao không quay lại? Vì sao?"
Mười hai năm, chuyện ông c.h.ế.t trở thành vết sẹo mà bọn họ không dám dễ dàng nhắc tới. Suốt mười hai năm, bọn họ gắt gao giãy giụa bên cạnh địa ngục, mà ông thì vẫn sống ngăn nắp đẹp đẽ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/769.html.]
Hoắc Chính Sâm tùy ý để bà đ.ấ.m đá và phát tiết.
Năm đó ông đưa quân nhu qua chiến địa bên kia, không biết là ai để lộ tin tức, nửa đường bọn họ gặp quân địch, hai bên đánh nhau. Trước khi hôn mê, ông bị nổ bay ra ngoài, đầu đập vào một cục đá, chuyện sau đó ông cũng không biết.
Chờ ông tỉnh lại, đã không còn ký ức, hơn nữa không biết ở giữa có sai lầm gì, ông thành một công nhân chui ở nước Mỹ. Những năm ở nước Mỹ đó, ông cũng sống cực kỳ không tốt, không có thân phận, không có nhân quyền, làm việc không biết ngày đêm, hơi chậm trễ sẽ bị đánh.
Ông ở nơi đó nén giận hơn ba năm, mới tìm được cơ hội chạy ra khỏi nơi làm việc chui kia. Sau đó được quý nhân trợ giúp, ông có thân phận mới, rồi bắt đầu làm việc cho quý nhân.
Sau này, ông ta tách ra độc lập, bắt đầu tạo dựng sự nghiệp của mình. Trong thời gian ngắn ngủn không đến mười năm, ông đã tích lũy một khối tài sản mà người khác dùng cả đời cũng không kiếm được.
Chỉ là nhiều năm như vậy, ông vẫn luôn không khôi phục ký ức. Mãi đến mấy tháng trước, ông lại một lần nữa đập đầu, ký ức biến mất nhiều năm đột nhiên đã quay lại. Sau khi khôi phục ký ức, ông lập tức chạy từ nước Mỹ tới Hương Giang, hơn nữa thông qua các loại quan hệ và nhân mạch, nhờ bọn họ hỗ trợ tìm kiếm người nhà.
Đôi mắt vẩn đục của Hoắc Hoa Thanh nhìn con trai, không khỏi rơi lệ. Người bên ngoài đều không tiến vào, nhường không gian lại cho một nhà ba người bọn họ.