BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 109
Cập nhật lúc: 2024-09-16 09:52:15
Lượt xem: 77
Trên tay Tống Thời Thanh cầm theo chiếc giày cao su vừa mới bị cô đá văng ra, anh nhìn cô.
Đôi mắt luôn tươi cười ngày thường hơi đỏ hoe, giống như một chú thỏ con. Chắc hẳn là cô đã bị những lời nói của anh làm cho tức giận rồi, Tống Thời Thanh có chút hối hận vì đã nói những điều đó với cô.
Cô thật yếu đuối, lẽ ra cô phải được dỗ dành.
“Đừng tức giận.” Tống Thời Tình ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn chân trắng như tuyết của cô, chính tay anh đeo giày vào cho cô.
Nó hoàn toàn khác với sự thờ ơ khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.
Khương Tuệ Tuệ rút chân lại lùi về, nhỏ giọng nói: "Không phải anh bảo tôi tránh xa anh một chút hay sao? Tại sao anh lại đuổi theo tôi?"
Hừm, cô mới không dễ dỗ như vậy đâu, cô càng muốn nổi giận.
Tống Thời Thanh thở dài, nhưng không có giải thích gì, ngược lại là lấy từ trong túi ra một cái túi giấy, đưa đến trước mặt cho Khương Tuệ Tuệ.
"Cái gì vậy? Đừng tưởng rằng anh chỉ cần đưa cho tôi một thứ gì đó là tôi có thể tha thứ cho anh, tôi..." Khương Tuệ Tuệ nghi ngờ nhìn qua: "Đây là cái gì?"
Chỉ thấy túi giấy đựng đầy những viên giống như những quả dâu tây. Chỉ là chúng nhỏ hơn nhiều so với dâu tây, mỗi quả đều có kích thước bằng ngón tay cái của Khương Tuệ Tuệ, căng mọng và mọng nước, như thể đang vẫy gọi Khương Tuệ Tuệ ăn chúng.
Thời đại này ăn trái cây cũng là một thứ xa xỉ, Khương Tuệ Tuệ đã không ăn trái cây kể từ khi cô xuyên đến đây.
Tống Thời Thanh nói: "Quả dại vào tháng năm, tên khoa học là quả mâm xôi. Nó có vị rất ngọt khi ăn. Hãy nhanh ăn thử nó đi."
"Tôi không cần." Khương Tuệ Tuệ vẫn nhớ rằng bản thân cô còn đang giận Tống Thời Thanh, đương nhiên là sẽ từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-109.html.]
Tống Thời Thanh bất đắc dĩ đành phải nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Tôi đặc biệt hái riêng cho cô, rất ngọt đấy."
Trong lòng Khương Tuệ Tuệ ngứa ngáy không kìm được, lúc này mới hừ một tiếng, làm dáng vẻ ‘Nếu anh đã nói như vậy thì tôi sẽ miễn cưỡng ăn một cái'.
Cô duỗi bàn tay thon dài ra, da màu trắng sữa cùng với màu đỏ chói mắt bổ sung cho nhau, cầm một quả mâm xôi nhỏ, chậm rãi đưa vào trong miệng.
Cắn nhẹ một cái, nước quả mâm xôi tràn ngập trong miệng, có vị ngọt ngào, Khương Tuệ Tuệ cảm thấy còn ngọt hơn cả dâu tây.
Trong số quả dại tháng Ba, quả dại tháng Tư và quả dại tháng Năm, quả dại tháng Năm là ngọt nhất, cũng chính là thứ mà Khương Tuệ Tuệ đã ăn.
Cố Diệp Phi
Cô ăn xong một viên, lại lấy một viên khác, cầm lấy cả túi giấy, ăn từng viên một: "Anh lấy cái này ở đâu vậy? Lần sau dẫn tôi đi cùng đi."
Tống Thời Thanh mỉm cười: "Được."
Anh biết Khương Tuệ Tuệ như vậy là đã hết giận. Cô trông có vẻ tức giận, nhưng thực ra cô rất dễ dỗ, và cô cũng không phải là người tính toán chi li.
“Tay có còn đau hay không?” Tống Thời Thanh hỏi.
Không nhắc tới thì còn không sao, vừa nhắc đến thì Khương Tuệ Tuệ lại bắt đầu cảm thấy ủy khuất: "Đau quá, đều là lỗi của anh đấy!"
Con gái khi tức giận luôn vô lý như vậy, rõ ràng là do cô vô tình đụng phải, nhưng bây giờ lại nói tất cả là lỗi là do Tống Thời Thanh. Tuy nhiên, Tống Thời Thanh sẽ không vì những lời này mà tức giận, trong lòng anh cũng rất băn khoăn.
Cho dù cô có làm việc với cái cuốc một lúc, lòng bàn tay của cô cũng sẽ đỏ lên, chắc hẳn là vết va vừa rồi rất đau.
Khương Tuệ Tuệ thấy Tống Thời Thanh im lặng không nói lời nào, nhưng cô vẫn đang suy nghĩ về những gì mà anh đã nói trước đó.
Sau khi ăn mấy quả mâm xôi, cô hừ một tiếng, bắt đầu 'tính sổ' với anh: "Tống Thời Thanh, tôi hỏi anh, những lời anh nói với tôi lúc trước là có ý gì? Anh cảm thấy khoảng cách giữa tôi và anh là quá thân cận, anh cảm thấy tôi quá phiền đúng không? Không muốn gặp tôi thì cứ trực tiếp nói cho tôi biết đi."