BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 180
Cập nhật lúc: 2024-09-17 13:38:42
Lượt xem: 69
Thấy họ tin tưởng bản thân mình, Tạ Phương Hoa cũng không nói lời từ chối nào, cô ấy mỉm cười nhận lấy và nói rằng sau khi bọn họ mua vải, cô ấy sẽ may cho bọn họ đầu tiên và may cho bọn họ càng sớm càng tốt, để cho bọn họ có thể nhanh chóng mặc quần áo mới.
Khương Tuệ Tuệ mời Trần Trí Mẫn và Lục Hân đến nhà cô ăn tối, nhưng bọn họ thấy hơi xấu hổ. Hôm nay bọn họ đã mua kem làm trắng da của cô bằng giá rẻ, còn phiền cô mang đến tiệm may nhà họ Tạ, nếu muốn cảm ơn thì bọn họ mới là người phải cảm ơn cô, phải đưa cho cô thứ gì tốt mới đúng, sao bọn họ còn dám không biết xấu hổ mà đến làm phiền nhà cô ăn cơm.
Chỉ là bọn họ không có trực tiếp nói như vậy, chỉ là nói ở nơi ở của thanh niên trí thức tiền ăn hàng ngày đều chia đều cho mọi người, còn có một ít thịt bò rừng mua lần trước, hôm nay chuẩn bị nấu, sẽ quá lãng phí nếu bọn họ không quay trở về.
Nơi ở thanh niên trí thức và nhà của Khương Tuệ Tuệ lại ngược hướng nên bọn họ không đi cùng nhau.
Tạ Phương Hoa ngăn Khương Tuệ Tuệ lại và đặt tất cả số tiền vừa nhận được vào lòng bàn tay của Khương Tuệ Tuệ.
Nói: "Tuệ Tuệ, cô cầm đi, bộ váy này là cô vẽ bản thiết kế, tôi dựa theo bản vẽ của cô làm ra, cho nên tiền nên chia đều cho hai chúng ta, tiền đặt cọc này cô cầm lấy trước, phần còn lại tôi sẽ lấy."
Khương Tuệ Tuệ hiển nhiên là không ngờ Tạ Phương Hoa sẽ làm như vậy, mười ba tệ lận đó, nếu kiếm bằng điểm làm việc, phải làm việc trong một hoặc hai tháng.
Nhưng sau khi nghĩ về những gì Tạ Phương Hoa đã nói, cô cảm thấy rằng những gì Tạ Phương Hoa nói cũng là một cách tốt để kiếm tiền. Lần này, cô có thể trả lại tất cả số tiền vì ngượng ngùng xấu hổ, nói rằng đó chỉ một vài bức vẽ, không có vấn đề gì.
Nhưng còn tương lai thì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-180.html.]
Cố Diệp Phi
Nếu cô không chịu lấy tiền, sau này Tạ Phương Hoa nhất định sẽ không thể không biết xấu hổ mà lại nhờ cô vẽ thêm mấy bản thiết kế, có thể một số khách hàng muốn mặc kiểu dáng quần áo mới sẽ bị mất dần đi.
Thay vào đó, sẽ tốt hơn nếu cả hai người hợp tác với nhau làm ăn.
Nhưng mà, Khương Tuệ Tuệ vẫn cho rằng tỷ lệ một nửa trên một người là quá nhiều, cô cũng không được coi là một nhà thiết kế chuyên nghiệp, những phong cách này được thiết kế ra là bởi vì cô đã từng mua rất nhiều quần áo, hầu hết đều là quần áo cao cấp nên gu thẩm mỹ rất tốt, nếu cô tùy tiện thiết kế thì cũng có thể thiết kế ra những bộ quần áo đẹp.
Cô lấy mười tệ từ đó ra và trả lại phần còn lại.
Đôi mắt đẹp có thể thu hút c.h.ế.t người kia nhìn chằm chằm Tạ Phương Hoa, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở nói: “Chị Phương Hoa, chúng ta hợp tác làm ăn không thành vấn đề, nhưng tôi không thể đồng ý chia một nửa với chị. Nói thật, tôi không mất nhiều thời gian để vẽ một bản thiết kế, hơn nữa tôi cũng không phải là người chuyên nghiệp. Có thể may quần áo từ những gì tôi đã vẽ thực sự phụ thuộc nhiều hơn vào tay nghề của chị. Nếu không có tay nghề của chị, nói không chừng nếu đổi thành người khác thì làm cũng không tốt."
“Hơn nữa tôi vẽ sẽ không mất nhiều thời gian, chị làm quần áo sẽ mất nhiều thời gian hơn so với tôi, nếu để tôi lấy một nửa, tôi sẽ cảm thấy bản thân lợi dụng chị.”
Giọng nói của cô rất tinh tế nũng nịu, nhưng những gì cô nói, mỗi câu nói đều là vì lợi ích của Tạ Phương Hoa.
Cô biết rằng không hề dễ dàng với Tạ Phương Hoa, khó khăn không nằm ở chỗ cô không thể kết hôn ở tuổi hai mươi lăm.
Là phụ nữ thời đại mới, nhiều cô gái 25 tuổi vẫn đang đi học. Hai mươi lăm tuổi rõ ràng là thời điểm bông hoa đang nở rộ, là thời điểm quyến rũ nhất trong đời người phụ nữ, làm sao có thể gọi là gái già?