BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 219
Cập nhật lúc: 2024-09-17 13:55:34
Lượt xem: 60
Bộ quần áo kia được thay đổi từ chiếc áo sơ mi, Khương Tuệ Tuệ trông rất phù hợp và xinh đẹp khi mặc nó. Bây giờ cô không có quần áo mới nhiều vô tận như trong quá khứ, vì vậy nếu nó có thể sửa được thì vẫn nên sửa thôi.
“Yên tâm đi, để tôi xem qua trước một chút.” Tạ Phương Hoa cầm lấy quần áo, cẩn thận xem xét.
Sau đó cô ấy trầm ngâm: "Có thể sửa được."
Trong mắt Khương Tuệ Tuệ lóe lên một tia sáng, khóe miệng cô nở một nụ cười. Sau đó, cô nhớ đến bộ quần áo có miếng vá mà mọi người mặc, cô sợ rằng những gì Tạ Phương Hoa nói chính là vá một miếng vào, lại xác nhận: “Chị Phương Hoa, chị không nói rằng chị muốn dán một miếng vá lên đó chứ?”
Tạ Phương Hoa nghe vậy cười và tức giận nói: “Hãy nhìn cô nói này, cô lớn lên xinh đẹp như vậy tôi làm sao có thể để cô mặc quần áo có miếng vá, dù cô có bảo tôi vá thì tôi cũng không làm được.”
Vừa nói, cô ấy vừa lật bộ quần áo lại và chỉ cho Khương Tuệ Tuệ cái lỗ bị xước: "Tôi vừa mới nghĩ đến, cô xem, cái lỗ ở ngay chính giữa. Thực ra, tôi có thể khâu nó bằng kim và chỉ, nhưng nó có thể để lại một cái vết nhỏ, nhưng tôi đã suy nghĩ kỹ, hoặc là để lại lỗ hổng này, sau đó tôi sẽ dùng vải khác để làm một vài chiếc khuy hình nơ và ghim chúng vào cái này."
Cố Diệp Phi
Tạ Phương Hoa vừa nói vừa thể hiện cho Khương Tuệ Tuệ thấy.
Sau khi nghe những lời của Tạ Phương Hoa, Khương Tuệ Tuệ ngay lập tức cảm thấy rằng nó có thể thực hiện được, theo cách này, thay vì làm cho nó xấu đi, nó có thể sẽ trông đẹp hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-219.html.]
"Tôi cảm thấy như vậy cũng không tệ, chị Phương Hoa, chúng ta làm như đã nói đi." Khương Tuệ Tuệ cười gật gật đầu: "Bao nhiêu tiền thế, để tôi đưa tiền trước cho chị, không đến lúc đó lại quên mất."
Vừa nói, cô vừa chuẩn bị lấy tiền.
Nhưng mà, Tạ Phương Hoa nhíu mày, cả giận nói: "Đây có là cái gì to tát đâu chứ? Làm rất đơn giản, không cần tiền, hơn nữa chúng ta là bạn bè của nhau, sau này không chỉ cô đến sửa quần áo, tôi sẽ không lấy tiền, thậm chí nếu cô đến may quần áo, tôi cũng sẽ không lấy tiền của cô, nếu cô nhất quyết một hai phải đưa tiền cho tôi, tôi sẽ thấy không vui chút nào.”
Thực ra, trước khi Khương Tuệ Tuệ đến nhờ Tạ Phương Hoa may quần áo, công việc kinh doanh tiệm may của Tạ Phương Hoa không tốt lắm. Vì địa vị gia đình nên người trong xã không ai đến tìm cô ấy để may quần áo, thanh niên trí thức thấy ai cũng sang nhà thím may quần áo nên tự nhiên cũng đi theo, thậm chí còn không biết có thợ may Tạ ở trong xã.
Kể từ khi Khương Tuệ Tuệ đến nhờ cô ấy may quần áo, danh tiếng của Tạ Phương Hoa mới được lan rộng ra ngoài.
Mấy ngày nay, ngoại trừ hai nữ thanh niên trí thức mà Khương Tuệ Tuệ đưa đến, còn có hai cô phục vụ trong nhà hàng quốc doanh. Ngay cả trong xã, cũng có hai ba người đã đến nhờ cô ấy may quần áo.
Khi được hỏi về điều gì đã đưa họ đến đây, bọn họ nói rằng đã nhìn thấy quần áo của Khương Tuệ Tuệ và nghe nói rằng chúng là do cô ấy làm nên bọn họ đã đến nhờ cô ấy may quần áo.
Công việc kinh doanh của cô ấy được cải thiện là nhờ Khương Tuệ Tuệ. Cho nên, lần trước khi hai người đồng ý hợp tác, cô ấy đã nghĩ tới, sau này cho dù là Khương Tuệ Tuệ đến chỗ cô ấy may hay là sửa quần áo, cô ấy cũng sẽ không thu tiền.
"Như vậy thì thật là xấu hổ, sau này tôi làm sao còn dám tìm chị để may quần áo nữa." Lần trước Khương Tuệ Tuệ bán kem làm trắng da, lấy một nửa số tiền đặt cọc để may quần áo, bây giờ cô không thiếu tiền, hơn nữa cô biết những phương pháp này cũng không dễ dàng, lại càng không thể lợi dụng cô ấy.