BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 240
Cập nhật lúc: 2024-09-17 14:01:52
Lượt xem: 63
Canh gà có nấm hương, mộc nhĩ, kỷ tử và khoai mỡ, có mùi thơm và có vẻ rất ngon. Đừng thấy kỹ năng nấu các món ăn khác của bà nội Tống không tốt lắm, nhưng một mình bà ấy nấu canh rất ngon, cho nên món canh gà này cho dù là do Khương Tuệ Tuệ đánh giá thì nó cũng rất ngon.
Nhưng khẩu phần ăn của cô lại rất ít, huống chi bây giờ lại là buổi sáng, lại càng không thể ăn nhiều thịt gà như vậy, cho nên cô chỉ gắp một cái đùi gà và một cái cánh gà, còn lại đẩy hết cho Tống Thời Thanh: “Nhiều như vậy tôi ăn không hết, còn lại anh ăn đi."
Tống Thời Thanh lắc đầu không chịu ăn.
Nhưng Khương Tuệ Tuệ đã nhét đùi gà vào miệng anh, cô mở to đôi mắt đen lúng liếng và nói với giọng điệu làm nũng: "Anh ăn đi."
Dù sao thì cũng đã ăn rồi, nếu bảo Tống Thời Thanh mang trở lại thì có vẻ khá bất lịch sự, vì vậy cô cũng chỉ có thể để Tống Thời Thanh ăn nhiều hơn. Ngày nào cũng mệt mỏi nên anh cũng nên được bồi bổ mới đúng.
Khóe miệng Tống Thời Thanh còn dính canh gà vừa mới uống, đã lâu anh chưa nếm qua canh gà do bà nội nấu.
Lần gần đây nhất là cách đây một năm trước, con gà trống ở nhà bị giết, nó đã lớn, tuy thịt nhiều nhưng ăn rất dai, không mềm như lần này.
Bắt gặp ánh mắt đầy hy vọng của Khương Tuệ Tuệ, cuối cùng anh cũng cắn một miếng gà và bắt đầu ăn.
Sau khi hai người ăn xong, lúc này Khương Tuệ Tuệ mới đưa Tống Thời Thanh đến phòng của Khương Đắc Thắng. Toàn bộ gia đình nhà họ Khương đã ở đó, gần như lấp đầy căn phòng nhỏ.
Khương Tuệ Tuệ dẫn Tống Thời Thanh đến cửa phòng bệnh và nói với Khương Đắc Thắng: “Cha, cha hãy xem ai đến gặp cha này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-240.html.]
Cố Diệp Phi
Phương Quế Chi và những người khác đã nói với Khương Đắc Thắng rằng tối qua bọn họ có thể đến đây bằng xe hơi là nhờ Tống Thời Thanh.
Mặc dù trước đây Khương Đắc Thắng không tiếp xúc nhiều với Tống Thời Thanh, nhưng ông ấy cũng biết Tống Thời Thanh là người như thế nào, ông ấy không giống như những người khác trong xã, đi khắp nơi từ nam ra bắc trong nhiều năm, và ông ấy cũng có một số ý tưởng trong đầu, ông ấy cũng biết những người bị hạ xuống không hẳn là người xấu.
Hơn nữa, tối hôm qua, con gái nhỏ của ông ấy đã nói rất nhiều điều tốt đẹp về Tống Thời Thanh trước mặt ông ấy, ông ấy có ấn tượng rất tốt về Tống Thời Thanh.
Lúc này nhìn thấy Tống Thời Thanh, Khương Đắc Thắng sốt sắng mời anh ngồi xuống, trịnh trọng nói cảm ơn với anh.
Tống Thời Thanh ngồi đó và vẫy vẫy tay với Khương Đắc Thắng: "Chú Khương, chú đừng khách sáo như vậy."
Hai người trò chuyện thêm vài câu, nhưng phần lớn thời gian đều là Khương Đắc Thắng đặt câu hỏi, Tống Thời Thanh thuận thế trả lời một hai câu. Anh không nói nhiều, nếu những người này không phải là người thân của Khương Tuệ Tuệ, anh thậm chí còn có thể không vui khi cứ bị hỏi mãi như thế.
Khương Đắc Thắng đang trò chuyện, không nhịn được mà hỏi một câu: "Thanh niên trí thức Tống năm nay cũng ngoài hai mươi rồi phải không? Có đối tượng chưa?"
Khương Tuệ Tuệ vừa đi rửa hộp cơm nhôm mà Tống Thời Thanh mang đến. Tống Thời Thanh vốn dĩ không cho cô rửa, nói rằng anh sẽ rửa nó. Nhưng Khương Tuệ Tuệ nghĩ rằng cô đã ăn hết gà và uống canh gà, Tống Thời Thanh còn đến đây để gặp cha cô, nếu cô mà để Tống Thời Thanh đi rửa nữa thì cũng rất là ngượng ngùng và xấu hổ.
Vì vậy nên cô đẩy Tống Thời Thanh ngồi xuống chiếc ghế có cánh tay hoa sen nhợt nhạt, cười nói rằng cô sẽ tự mình đi rửa, nếu anh làm vậy, có lẽ cha mẹ cô sẽ nói rằng cô là người không hiểu chuyện.
Nhưng vừa rửa xong, cô vừa bước vào phòng đã nghe thấy cha hỏi câu này. Khương Tuệ Tuệ bẹp bẹp miệng, hiển nhiên là có chút không vui.
Lý Tú Cầm và Khương Vệ Quốc đưa theo Nữu Nữu ra ngoài chơi, Khương Vệ Quân không biết đang làm gì mà cũng không ở trong phòng bệnh, lúc này trong phòng bệnh chỉ có ba người là Khương Đắc Thắng, Lưu Ái Đệ và Tống Thời Thanh.