Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 265

Cập nhật lúc: 2024-09-18 16:14:02
Lượt xem: 63

Khương Tuệ Tuệ mỉm cười cảm ơn sự quan tâm của bọn họ, nói rằng cha cô không bị thương nặng và sẽ xuất viện sau hai ngày nữa.

Hơn một giờ sau, xe bò dừng lại ở lối vào của đại đội thứ nhất của xã Nguyệt Phượng Loan, những người ngồi bên ngoài xuống xe trước, mấy người Khương Tuệ Tuệ ngồi trong cùng nên là những người cuối cùng xuống xe.

Cố Diệp Phi

Tạ Phương Hoa nhảy xuống xe, Khương Tuệ Tuệ nắm tay cô ấy và từ từ chậm rãi xuống xe. Cô không dám nhảy, cô đang đi đôi giày mới mà cha cô mua cho, nhỡ lỡ không cẩn thận làm hỏng mất thì sao.

Tống Thời Thanh nhìn Khương Tuệ Tuệ an toàn đáp xuống đất, quay người định rời đi lại bị Khương Tuệ Tuệ gọi lại.

Khương Tuệ Tuệ nói với Tạ Phương Hoa: "Chị Phương Hoa, đợi tôi một lúc, tôi có chuyện muốn nói với thanh niên trí thức Tống mấy câu, chờ tôi quay lại rồi chúng ta cùng nhau quay về."

“Được, đi đi, tôi ở đây chờ cô.” Tạ Phương Hoa đã nhận định rằng Khương Tuệ Tuệ đang hẹn hò với Tống Thời Thanh, cô ấy biểu hiện rất tự nhiên.

Cô ấy cảm thấy rằng ngay cả lúc này, nếu Khương Tuệ Tuệ bí mật hôn Tống Thời Thanh một cái, cô ấy cũng sẽ không có cảm giác gì.

Khương Tuệ Tuệ không biết những gì đang xảy ra trong lòng Tạ Phương Hoa, vì vậy sau khi cô nói với cô ấy, cô nhanh chóng bước lộc cộc chạy về phía Tống Thời Thanh.

Tống Thời Khanh đứng yên ở một chỗ chờ cô, nhìn váy cô tung bay trong gió, nhìn cô càng ngày càng gần anh. Sau đó cô dừng ở trước mặt anh, thở dốc mấy hơi, sau đó giống như ảo thuật lấy từ trong túi ra một gói đồ vật không biết là gì.

Nhưng cô lại giống như đang ôm bảo bối, hai cặp mắt sáng ngời, không giấu được vẻ vui mừng, không kịp chờ đợi mà nói với anh: “Anh lấy miếng cao dán này đắp cho ông nội đi, ông ấy không phải bị đau lưng hay sao? Lấy miếng thuốc dán này dán lên nhất định sẽ rất hiệu quả."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-265.html.]

Suy nghĩ một chút, cô vẫn nói: "Ừm, cái kia, đây là đồ lần này cha tôi mang về từ bên ngoài, ông ấy nói có tác dụng rất tốt. Cái đó... Mấy ngày trước không phải mẹ tôi bị đau lưng hay sao? Ông ấy mua cho mẹ tôi..."

Cô sợ Tống Thời Thanh sẽ hỏi cô miếng cao dán ở đâu ra, nên chỉ có thể nói lung tung một cái lý do. Mẹ cô, Phương Quế Chi, năm nay mới ngoài bốn mươi, người nhà quê sức lực dồi dào, bà ấy còn trẻ nên sẽ không bị đau lưng.

Nghe vậy, Tống Thời Thanh cũng không lấy miếng thuốc dán mà chỉ nói: "Tôi không lấy được, cô có thể mang nó cho dì. Nếu nó hữu ích, tôi có thể đợi vết thương của chú Khương hồi phục sau đó làm phiền chú ấy mua mấy miếng cho ông nội."

Nghe vậy, Khương Tuệ Tuệ cắn đôi môi đỏ mọng của mình và nhanh chóng trả lời: "Anh, anh nghe tôi nói xong đã. Mẹ tôi trước đây bị đau lưng, nhưng không quá hai ngày thì đã tốt rồi nên bây giờ cũng không dùng được. Hơn nữa..."

Đôi mắt đen của cô xoay chuyển đảo quanh, cảm thấy rất mệt mỏi. Bây giờ loại vật chất này khan hiếm nên thật bất tiện, cho dù tặng thứ gì cho đối phương cũng phải suy nghĩ kỹ về nguồn gốc của những thứ này.

Đôi khi cô nghĩ lại, may mắn thay cô có một người cha làm trong đội vận tải, nếu không cô thậm chí không thể nói ra bất kì lý do nào được.

"Hơn nữa, đưa miếng thuốc dán này đó là ý định của cha mẹ tôi. Anh nhanh chóng lấy nó đi, ông nội tuổi đã lớn lại còn bị đau lưng, ông ấy không chịu được như vậy."

Thấy Tống Thời Thanh do dự chần chờ, Khương Tuệ Tuệ, ‘ai nha’ một tiếng, vội vàng đem miếng thuốc dán nhét vào trong n.g.ự.c anh.

Cô bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bảo anh cầm lấy thì anh cầm đi, nếu anh không cầm, cha mẹ tôi phát hiện ra được thì sẽ trách tôi."

Tống Thời Thanh nhìn khuôn mặt cô quyến rũ nhưng lại hơi nhăn lông mày lại, dáng vẻ đáng yêu dễ thương khi lẩm bẩm, giọng điệu quan tâm đến ông nội, trong lòng anh không hiểu sao lại có một sự ấm áp.

Loading...