BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 301
Cập nhật lúc: 2024-09-18 16:51:36
Lượt xem: 59
Cửa sân.
Lưu Ái Đệ tháo chốt cửa xuống và đẩy cửa ra ngay lập tức. Khương Dược Tiến nhất thời không chú ý, bị cửa đập vào mũi, ầm một tiếng, lực tác động không rõ ràng mấy.
Khương Dược Tiến hú lên một tiếng, lấy tay bịt mũi rồi hét lên: "Mũi của cháu chảy m.á.u rồi bà ơi, chảy m.á.u mũi rồi..."
Bà Khương nhìn thấy đứa cháu trai yêu quý nhất của mình chảy m.á.u mũi, tức giận muốn đánh Lưu Ái Đệ: “Lưu Ái Đệ, cô ăn gan hùm mật gấu rồi, còn dám đánh Dược Tiến chảy m.á.u mũi! Vệ Quân, cháu còn không nhanh đi quản vợ mình đi, hay còn muốn bà nội của cháu quản vợ cho cháu à?!"
Bà Khương chưa bao giờ giúp Phương Quế Chi chăm sóc con cái, vì vậy bọn nhỏ và bà Khương cũng không thân thiết.
Lúc này, Khương Vệ Quân nhất định phải đứng về phía vợ mình, trả lời: "Bà nội, Ái Đệ không có đánh Dược Tiến, cháu có thể thấy rõ ràng là Dược Tiến vô tình va vào tấm ván cửa, sao bà lại có thể đi trách Ái Đệ?"
Bà Khương bị chọc tức mà phải nghẹn vào: "Cha cháu đâu? Gọi cha ra đây cho mau lên, tháng này còn chưa đưa tiền lương cho mẹ mình sao, trốn trốn tránh tránh, có phải không muốn đưa hay không?"
Lưu Ái Đệ thấy người đàn ông của mình đứng về phía mình, hừ với bọn họ một tiếng: "Lương cái gì? Không có mà nhỉ? Cha tôi nói, không những không chỉ tháng này, mà là tháng sau, tháng sau nữa, về sau cũng không đưa tiền nữa, mấy người cũng đừng có mà nghĩ tới nữa!"
Bà Khương nghiến răng một cái, đôi mắt đục ngầu đầy vẻ hằn học và ác độc. Được lắm, Khương Đắc Thắng thực sự lại có ý nghĩ như vậy, thật sự là không muốn đưa tiền lương.
Khương Đắc Lợi thấy Lưu Ái Đệ nói chuyện khó chịu nên muốn xông lên cho Lưu Ái Đệ một đòn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-301.html.]
Nhưng ông ta lại bị trẹo chân và đ.â.m một cái vào tấm ván cửa, giống hệt với nơi mà Khương Dược Tiến đã đ.â.m vào, ngay sau đó, mũi của Khương Đắc Lợi cũng bắt đầu chảy máu.
Cố Diệp Phi
Khương Tuệ Tuệ đứng ở cuối cùng, nghe thấy âm thanh máy móc của hệ thống, không thể nhịn được mà che miệng phá lên cười 'phụt' một tiếng. Cô không cố ý nhịn cười, tiếng cười của cô rất lanh lảnh, giống như tiếng chuông ngân vậy.
Đám người bà Khương nhìn thấy như vậy, sự tức giận đã bị phá vỡ.
Nhìn thấy con trai và cháu trai đều bị thương, bà Khương không còn cách nào khác, chỉ còn cách ngồi xuống đất vừa khóc vừa gào hét: "Mọi người đến đây phân xử đi. Tôi gả vào nhà họ Khương nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao, nhưng cuối cùng thì tôi cũng không có cái gì, nhà ở cũng không phân cho tôi, vị trí công nhân chính thức trong nhà máy vận tải cũng không cho Đắc Lợi nhà tôi...”
“Trước khi phân nhà, Khương Đắc Thắng đã hứa rất rõ ràng, nói rằng sau này nó sẽ đưa cho tôi nửa số tiền lương mỗi tháng, nhưng bây giờ lại hối hận không muốn cho... Quá bắt nạt người khác... Tôi làm sao có thể sống như thế này được đây..."
Một người già cũng khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi đang ngồi dưới đất khóc như một đứa trẻ lên ba, vừa vặn bây giờ là ngày nghỉ, tất cả mọi người đều ở nhà, rất nhanh đã thu hút rất nhiều người đến xem.
Bà Khương không sợ mất mặt xấu hổ, bà ta đã già rồi, không có gì phải xấu hổ.
Bà ta biết Khương Đắc Thắng và Phương Quế Chi là người coi trọng mặt mũi, nếu bọn họ không ra gặp bà ta, bà ta sẽ khiến cho bọn họ mất mặt, để xem rốt cuộc bọn họ có ra hay không!
Quả nhiên, Khương Đắc Thắng đang ở trong phòng không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy khỏi ghế đẩu, ông ấy định đi ra ngoài, nhung lại bị Phương Quế Chi giữ lại, Phương Quế Chi thở dài: "Bà ấy cố ý khiêu khích ông đi ra ngoài, ông bị thương lại còn đi ra ngoài nghe chửi, đừng đi, tôi sẽ đi."
Nói xong, bà ấy chuẩn bị rời đi.
Nhưng Khương Đắc Thắng lắc đầu, nói: "Việc này như vậy là không được, tôi trốn tránh cũng không phải biện pháp hay, tôi sẽ đi ra nói rõ ràng với bà ấy."