BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 304
Cập nhật lúc: 2024-09-18 16:52:29
Lượt xem: 69
Bà Khương là người không biết kiềm chế, mới gả đến nhà họ Khương đã không rõ ràng với những người đàn ông khác, đứa con trai mà bà ấy sinh ra không phải là con của ông Khương, vì vậy nên ông Khương chịu đối xử tốt với bà ấy mới là lạ..."
Tống Thời Thanh không có ý định hỏi thăm những chuyện của nhà họ Khương, nhưng anh cảm thấy chuyện này nhất định phải để người nhà họ Khương biết, đặc biệt là để cho cha của Khương Tuệ Tuệ biết, nếu không ông ấy sẽ luôn hiểu lầm rằng cha mình có lỗi với hai mẹ con bà Khương, khiến bọn họ được một tấc lại muốn tiến lên một thước.
Vì thế Tống Thời Thanh mới xin bà lão Thẩm đi đến nhà họ Khương để nói rõ ràng và vạch trần bộ mặt thật của bà Khương.
Ngay từ lúc đầu, bà lão Khương cũng không muốn, trong nhà bà ấy chỉ có một góa phụ là bà ấy, trước đây bà ấy không dám nói ra chuyện này là vì sợ bị gia đình Khương Đắc Lợi trả thù, bây giờ bà ấy lại càng không dám.
Nhưng thấy rằng Tống Thời Thanh đã giúp bà ấy, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, bà ấy vẫn quyết định đi cùng Tống Thời Thanh.
Khi cả hai đến nơi, tình cờ nhìn thấy bà Khương đang lăn lộn trên mặt đất, một câu mắng Khương Đắc Thắng là 'sói mắt trắng'.
Một số người xung quanh không biết sự thật, thậm chí còn đứng về phía bà Khương, nói cái gì mà: “Khương Đắc Thắng thực sự không nên làm như vậy, mấy người Trương Cúc Hoa đã làm sai quá mức, nhưng bà Khương thì đã làm cái gì? Lại nói, dù sao bà ấy cũng là mẹ và đã nuôi nấng ông ấy, mẹ kế cũng là mẹ. Nếu cứ thế này thì sau này ai dám làm mẹ kế của người khác nữa....”
Lúc này mới có câu nói vừa rồi của Tống Thời Thanh.
Bà Khương bị lời nói này của Tống Thời Thanh dọa sợ giật mình một cái, đến mức quên cả khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-304.html.]
Sau đó bà ta mới tức giận mắng: "Thằng nhóc con của kẻ phản loạn này, đừng có mà ở đó nói hươu nói vượn, tôi làm sao mà lại có lỗi với nhà họ Khương? Những năm này tôi làm trâu làm ngựa cho nhà họ Khương, nuôi nấng Khương Đắc Thắng nên người, trong lòng tôi có gì phải sợ?"
Bà lão Thẩm được Tống Thời Thanh đỡ tiến lên một bước và nói với bà Khương: “Khương Đắc Lợi không phải là con trai của anh Khương, bà cho rằng anh Khương c.h.ế.t rồi thì việc này sẽ không có ai biết sao? Khi đó tôi đã tận mắt nhìn thấy bà và người anh họ của bà không trong sạch... Sao bà có thể nói bản thân không có lỗi gì với anh Khương được chứ?”
Cố Diệp Phi
Vừa nói ra như vậy, mọi người như bị vứt lên trên chảo nóng, hoàn toàn muốn nổ tung.
Khương Đắc Lợi không phải con của ông nội Khương mà là do bà Khương lén lút ở bên ngoài nên mới được sinh ra. Khó trách mấy năm nay ông nội Khương không ưa hai mẹ con bà Khương, giao cả chức vụ lẫn nhà cửa cho Khương Đắc Thắng, thì ra là còn có chuyện như vậy!
Như vậy thì mọi chuyện đều dễ hiểu hơn rồi.
"Đắc Thắng.." Phương Quế Chi nhìn khuôn mặt xanh xao của người đàn ông của mình, biết rằng ông ấy cũng đang tức giận, vì vậy bà ấy vội vàng gọi một tiếng.
Thân người Khương Đắc Thắng run lên vì tức giận, ông ấy đã sống nhiều năm như vậy mà bây giờ ông ấy mới chỉ biết được chuyện này từ trong miệng người khác.
Lúc đầu ông ấy trách cha mình, cho rằng cha ông ấy không có trách nhiệm, nếu đã lấy mẹ kế cho ông ấy, tại sao không thể đối xử tốt một chút với người ta? Ông ấy nghĩ rằng nếu cha ông ấy đối xử với mẹ kế và em trai tốt hơn một chút thì mẹ kế đã có thể thân thiết với ông ấy hơn.
Nhưng làm sao ông ấy lại biết có chuyện như vậy, tội nghiệp cha ông ấy cả đời bị cắm sừng, lại còn phải lo cho cảm nhận của ông ấy nên mới không ly hôn với bà Khương.
Khó trách khi ông ấy còn nhỏ, cha ông ấy đã ôm ông ấy vào và hỏi mấy lần: "Đắc Thắng, mẹ này đối xử tốt với con chứ? Con còn muốn có mẹ mới không?"