BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 311
Cập nhật lúc: 2024-09-18 16:54:32
Lượt xem: 42
Trở lại trong phòng, Khương Tuệ Tuệ đầu tiên là gấp chăn bông lại, sau đó định thu dọn tất cả quần áo trên giá treo và cất vào tủ. Chiếc móc áo này là do Khương Vệ Quân làm theo bản vẽ của cô, nó được cô đặc biệt sử dụng để đựng những bộ quần áo mà cô thường mặc. Những bộ quần áo này được gấp lại trong tủ, khi lấy ra mặc thì quần áo chắc chắn sẽ có nếp gấp, khi treo lên sẽ không có nếp gấp.
Đây cũng là thói quen của cô từ trước đến nay.
Khi đi thu dọn quần áo, khóe mắt cô thoáng thấy một chiếc áo sơ mi trắng. Phản ứng đầu tiên của cô là có hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức ý thức được, chiếc áo sơ mi này là áo của Tống Thời Thanh!
Váy của cô bị trầy xước vào ngày hôm đó, vì vậy Tống Thời Thanh đã đưa quần áo của anh cho cô. Khi đó, cô định gửi nó cho Tống Thời Thanh sau khi giặt sạch, nhưng sau đó cô lại bận việc khác nên quên mất.
Quan trọng nhất là sau đó Tống Thời Thanh cũng không có nói với cô chuyện này, cho nên cô cũng quên mất việc này.
Chiếc áo này không được để chị hai phát hiện ra, để mọi người không hỏi đông hỏi tây khi thấy. Cô chưa bao giờ thích người khác xen vào chuyện tình cảm của mình, cô luôn cảm thấy mình thích là một chuyện, còn nếu gia đình cô phát hiện ra thì có can thiệp hay không lại là chuyện khác.
Bây giờ cô và Tống Thời Thanh còn chưa có chính thức ở bên nhau, nếu gia đình cô phát hiện và trực tiếp thúc giục bọn họ cưới thì phải làm sao? Rồi chẳng phải tình yêu ngọt ngào mà cô tưởng tượng sẽ không còn nữa hay sao?
Trong khi suy nghĩ, Khương Tuệ Tuệ gấp chiếc áo sơ mi lại, định cất chúng vào tủ quần áo với quần áo của cô. Nhưng khi cô đang gấp áo, một mảnh giấy màu đỏ đột nhiên rơi ra khỏi áo.
Khương Tuệ Tuệ cau mày, nghi ngờ nhặt tờ giấy đỏ lên, mở ra và sững người lại ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-311.html.]
Mảnh giấy đỏ này rõ ràng là mảnh giấy mà ông lão cắt giấy đã làm sai khi cô đi chợ cùng với Tống Thời Thanh. Trên tấm giấy cắt lớn màu đỏ, hai người bọn họ tựa vào nhau, trên đỉnh đầu có khắc bốn chữ lớn - trăm năm bên nhau.
Trong lòng Khương Tuệ Tuệ tràn đầy kinh ngạc, cô không bao giờ ngờ rằng khi Tống Thời Thanh đi mua một tờ báo, anh cũng đã mang tờ giấy cắt màu đỏ này về. Cô thậm chí không nghĩ rằng Tống Thời Thanh đã bắt đầu thích cô từ lúc đó.
Những ký ức về việc hai người bọn họ ở bên nhau lại hiện về trong tâm trí cô, sau một lúc cô mới nhận ra rằng Tống Thời Thanh đã sớm có cô trong trái tim anh. Chỉ là anh che giấu quá kỹ, mà cô cũng chưa từng nghĩ tới, cho nên cũng luôn không có phát hiện ra.
Khương Tuệ Tuệ cảm thấy trái tim mình sắp tràn ngập đầy bong bóng màu hồng, nhịp tim đập đều đặn, lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tống Thời Thanh, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của anh, kiễng mũi chân ghé vào tai anh để nói và hỏi anh tại sao anh thích cô mà không nói ra từ sớm.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Khương Vệ Bình: "Em gái, em dọn dẹp xong chưa? Chị vào được không? Kỳ thực cũng không có gì cần dọn dẹp, hai chúng ta cùng nhau lớn lên, trước đây phòng của em đều do chị dọn dẹp, tại sao bây giờ em lại bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ vậy?"
Nói xong, cửa ‘kẽo kẹt’ một tiếng bị đẩy ra, Khương Vệ Bình bước vào.
Cố Diệp Phi
Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng nhét tờ giấy cắt lớn màu đỏ vào túi, cô đặt chiếc áo sơ mi trắng vào tủ và khóa nó lại.
Khương Vệ Bình nhìn căn phòng dọn dẹp sạch sẽ và mỉm cười: "Không phải nó đã được dọn dẹp sạch sẽ hay sao? Chị còn tưởng rằng nó sẽ bừa bộn như căn phòng trước đây của em."
Khương Tuệ Tuệ thè lưỡi: “Nhất thời ôm chân phật, vừa nãy mới dọn dẹp, chị , chị lên giường nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thật tốt đi.”
“Ừ, chị đi ngủ một lúc nhé, gần đây càng ngày càng mệt, không làm cái gì cũng thấy mệt mỏi.”