Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 326

Cập nhật lúc: 2024-09-18 16:59:27
Lượt xem: 59

Nhân phẩm của Tống Thời Thanh cũng có thể được đảm bảo từ những gì mà anh biểu hiện ra trong ngày thường. Nếu anh thực sự là loại người có ý xấu, anh sẽ không lạnh lùng trược tiếp bỏ đi khi một nữ thanh niên trí thức cố ý tiếp cận anh.

"Được, vậy đi trên đường nhớ cẩn thận một chút." Tạ Phương Hoa gật gật đầu dặn dò.

Lúc này đã hơn bảy giờ tối, bên ngoài trời đã tối, nhưng lúc này khó tránh khỏi sẽ có vài người đi ngoài đường, tuy rằng không nhiều, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.

Nếu ai đó nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ bị Tống Thời Thanh cõng trên vai như thế này, đừng nói đến việc Tống Thời Thanh có bị hiểu nhầm là lưu manh hay không, cho dù anh không bị hiểu lầm là lưu manh, dáng vẻ này của hai người mà bị thấy được thì cũng ảnh hưởng không tốt.

Tống Thời Thanh gật gật đầu, thanh âm trong trẻo nói: "Được, tôi biết một con đường nhỏ, trên con đường đó không có ai đi, cho nên sẽ không có người nhìn thấy."

“Được.” Tạ Phương Hoa gật gật đầu, tiễn Tống Thời Thanh ra ngoài cửa, nhìn theo bóng lưng của bọn họ.

Cuối cùng vẫn là nhịn không được, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Thanh niên trí thức Tống... Cái kia... Tuệ Tuệ vẫn còn nhỏ... Cậu hãy nhường cô ấy, đừng đánh cô ấy..."

Tống Thời Thanh ngây người sững sờ một lúc, sau đó mới nhận ra, chẳng lẽ Tạ Phương Hoa đã nhìn thấy lúc Khương Tuệ Tuệ quậy phá trong bếp và anh lấy cớ đánh vào m.ô.n.g cô rồi hay sao?

Tống Thời Thanh: "..."

Tuy ngày thường Tống Thời Thanh vốn dĩ rất bình tĩnh, lúc này lại có chút không bình tĩnh nổi. Khi đó, anh rõ ràng đã để ý thấy Tạ Phương Hoa đang rửa rau nên mới nhân cơ hội này để thu thập Khương Tuệ Tuệ, trấn áp tinh thần cao độ của cô và bảo cô đừng nghịch ngợm như vậy.

Anh làm sao biết được khi hai người đang ân ái lại bị Tạ Phương Hoa nhìn thấy...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-326.html.]

Trong lòng anh vô cùng hỗn loạn, sóng gió cuồn cuộn, nhưng vẫn quay đầu lại, gật gật đầu với Tạ Phương Hoa, trên mặt cũng vẫn là biểu cảm như thường, lạnh nhạt trả lời một câu: "Được.” Sau đó sải bước về phía con đường với Khương Tuệ Tuệ đang trên vai.

Thấy bọn họ đã đi xa, lúc này Tạ Phương Hoa mới đóng cửa sân lại.

Quả thực, rất ít người đi con đường này, vì vậy Tống Thời Thanh không gặp bất kỳ ai khác trên đường đi.

Nhưng khi đi đến giữa chừng, Khương Tuệ Tuệ đột nhiên bắt đầu trở nên không trung thực. Thân thể của cô bắt đầu giãy giụa, vặn vẹo xoay qua xoay lại trên vai Tống Thời Thanh, trước n.g.ự.c cô căng phồng, nếu không xoay qua xoay lại còn được, nếu xoay qua xoay lại thì hai bầu n.g.ự.c của cô sẽ cọ vào trên người Tống Thời Thanh.

Tống Thời Thanh có sức lực rất lớn, Khương Tuệ Tuệ có thân hình gầy gò, ngoại trừ nơi đáng lẽ phải đầy đặn thì chỗ khác của cô đều gầy và không có da thịt. Đối với Tống Thời Thanh, mang Khương Tuệ Tuệ về nhà chỉ mất khoảng hai mươi phút, căn bản vẫn rất nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, vào lúc này, mồ hôi trên trán anh đột nhiên túa ra, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Lồng n.g.ự.c như có lửa đốt, nóng lòng không chờ nổi mà muốn trút xuống. Thân hình anh dừng lại, cau mày và nắm lấy hai cánh tay như củ sen của Khương Tuệ Tuệ.

Cố Diệp Phi

Làn da của cô mịn màng và mềm mại, khi chạm vào nó, dường như toàn bộ cơ thể cô sẽ tan ra.

Nhưng Tống Thời Thanh vừa mới nắm lấy cánh tay của Khương Tuệ Tuệ, sau khi cô không thể cử động tay, hai cái chân mảnh khảnh của cô lại bắt đầu giãy giụa. Một chiếc dép trong lúc giẫy giụa rơi ra, để lộ đôi bàn chân trắng hồng của cô, dưới ánh trăng trong veo dịu dàng, nó trắng giống như đang phát sáng.

Cô cảm thấy miệng bản thân khô khốc, liên tục hừ hừ trong miệng, muốn đi xuống dưới nhưng cánh tay lại bị ai đó nắm lấy, cô chỉ có thể dùng chân đá tên người xấu đã tóm lấy mình.

Đột nhiên, không biết chân đã đụng phải thứ gì, có hơi hơi phồng lên, lại còn mềm nhũn, nhưng lại giống như đang từ từ cứng lên...

Loading...