BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 363
Cập nhật lúc: 2024-09-18 17:19:22
Lượt xem: 38
Trong nguyên tác đã viết qua việc này rồi, lúc đầu Tống Thời Thanh không có tiền vốn, cho nên làm rất nhiều việc dựa vào thể lực cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng nếu cô có thể tiết kiệm được nhiều tiền hơn, như vậy Tống Thời Thanh có thể bắt đầu từ một bước cao hơn và không cần phải quá mệt mỏi.
Vì vậy, khi Phương Quế Chi thực sự từ chối nhận tiền, cô đã không hề kiên trì đưa lại nữa.
Dù sao thì sau này khi kiếm được nhiều tiền mới hiếu kính cha mẹ thì cũng không khác nhau là mấy.
Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh gặp nhau dưới gốc cây lớn ở lối vào làng, sau đó đi đến sườn đồi của ngọn núi phía sau để ngắm sao. Nhưng vừa bước tới cửa nhà, cô đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng trong bóng tối, bóng người ẩn hiện dưới ánh trăng, cái bóng bị kéo dài ra.
Đôi mắt của Khương Tuệ Tuệ hơi hơi di chuyển lên, đầu tiên là cô nhìn thấy chiếc cằm có vài sợi râu xanh của Tống Thời Thanh, sau đó là đôi môi mịn màng, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi mắt sâu hoắm... Đôi lông mày đẹp và dày...
Khương Tuệ Tuệ cảm thấy rằng mọi thứ về Tống Thời Thanh đều khiến cô mê muội.
Cô không đành lòng quay ánh mắt đi, ngược lại Tống Thời Thanh lại tiến lên một bước, rất tự nhiên mà nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, nói: "Đi thôi."
Khương Tuệ Tuệ để Tống Thời Thanh nắm tay dẫn cô đi về phía trước, mỗi bước đi, cô đều đi theo dấu chân của Tống Thời Thanh, một sâu một nông, một lớn một nhỏ, cứ thế không nhanh không chậm mà đi về phía trước.
Vào mùa hè, ban ngày thì trời nắng gắt, nhưng ban đêm, gió từ núi thổi nhẹ nhàng, thổi vào người khá thoải mái và dễ chịu.
Bọn họ đi một mạch lên sườn đồi phía sau, trên sườn đồi là một bãi cỏ xanh mướt, có hoa cúc dại mọc đầy rẫy, nếu đến đây vào ban ngày thì sẽ càng đẹp hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-363.html.]
Nhưng buổi tối lại có một phong vị khác, hai người ngồi trên bãi cỏ nhìn bầu trời đầy sao. Tống Thời Thanh vòng tay ôm Khương Tuệ Tuệ, Khương Tuệ Tuệ ngồi trong lòng Tống Thời Thanh, cho dù không nói gì, nhưng hai trái tim vẫn rất gần nhau.
Đúng lúc này, Khương Tuệ Tuệ phát hiện ra rằng cách bọn họ không xa có rất nhiều thứ lấp lánh như sao, đôi mắt cô sáng lên và giọng điệu tràn đầy vui mừng: "Tống Thời Thanh, anh nhanh nhìn xem, bên kia có phải là đom đóm hay không, ở đó có nhiều đom đóm thật đấy!"
Tống Thời Thanh nhìn theo ánh mắt của cô, quả nhiên phát hiện ra trong đám cây nhỏ cách đó không xa có rất nhiều đom đóm đang tụ tập.
Những thứ như đom đóm này rất phổ biến ở nông thôn, đặc biệt là vào mùa này. Đôi khi anh trở lại từ những vùng trên núi, anh có thể nhìn thấy rất nhiều.
Nhưng với Khương Tuệ Tuệ thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều đom đóm như vậy, cô như nhìn thấy bảo vật, trên mặt vui mừng chạy về phía đom đóm.
Sau khi chạy về phía trước, cô quay đầu lại và vẫy vẫy tay với Tống Thời Thanh: “Tống Thời Thanh, anh mau đến đây đi!”
Tống Thời Thanh di chuyển chân và đi theo cô qua bên đó. Tuy rằng đường không khó đi, nhưng dù sao cũng là ban đêm, Tống Thời Thanh sợ Khương Tuệ Tuệ té ngã nên dặn dò một tiếng: “Đi chậm một chút, cẩn thận không thôi ngã.”
“Em biết rồi, em sẽ rất cẩn thận. Hơn nữa, nếu như em ngã xuống, không phải có anh vẫn ở đây hay sao? Nếu bị thương thì em sẽ nhờ bà nội xoa thuốc cho em là được." Khương Tuệ Tuệ cười đáp lại.
Tuy lời nói thì nói như vậy, nhưng khi chạy cô vẫn cẩn thận hơn một chút so với lúc trước.
Cố Diệp Phi
Cuối cùng sau khi khó khăn mãi mới chạy đến chỗ đom đóm, đom đóm dường như cũng không sợ người, bởi vì sau khi Khương Tuệ Tuệ xuất hiện, chúng vẫn bay xung quanh. Ánh trăng bị che khuất, gió nhẹ thổi qua, mái tóc đen che nửa của Khương Tuệ Tuệ hơi hơi dựng lên, cô cứ như vậy mà được bao quanh bởi những con đom đóm, trên khuôn mặt nở một nụ cười xinh đẹp.
Ngoài đồng ruộng còn có cả tiếng côn trùng, tiếng ếch nhái kêu ca, như sáng tác một bài ca mùa hạ.