Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 390

Cập nhật lúc: 2024-09-18 17:27:41
Lượt xem: 47

Tuy nhiên, trong lòng cô ấy vẫn thầm ghi nhớ sự giúp đỡ của Hứa Quý Thuận đối với cô ấy, và cô ấy vẫn sẽ phải đền đáp những gì nên đền đáp trong tương lai.

Vì buổi trưa hôm nay chuẩn bị quay lại lấy ghế nên Khương Tuệ Tuệ không mang theo đồ ăn khi đi làm vào buổi sáng, vì vậy bây giờ cô trực tiếp ăn ở nhà. Vừa mới ăn trưa xong, cô liền ôm Tiểu Nguyệt hôn hôn một cái, khi đang muốn quay trở lại đồng làm việc, Tống Thời Thanh đã đi tới.

Tống Thời Thanh tranh thủ giờ nghỉ trưa để đào một ít củ mài() ở trên núi. Kể từ khi Khương Tuệ Tuệ viết công thức thực đơn, bà nội Tống đã nấu canh cho ông nội Tống theo công thức trong thực đơn, dạ dày của ông nội Tống đã thực sự trở nên tốt hơn trước một chút.

[Chú thích: Củ mài: Hoài sơn còn được biết đến với tên là củ mài, củ chụp hay khoai mài. Mặt ngoài có màu xám nâu, bên trong có bột màu trắng, thu hái về rửa sạch, gọt vỏ sau đó phơi hoặc sấy khô để dùng dần.]

Cho nên ngày hôm qua khi đào củ mài xong, hôm nay Tống Thời Thanh tranh thủ buổi trưa rảnh rỗi lên núi đào củ mài. Mặc dù không phải là người địa phương của xã Nguyệt Phượng Loan, nhưng trong năm năm qua kể từ khi được đưa xuống đây, anh đã lang thang khắp vùng núi, săn bắn, tìm kiếm đồ hoang dã, và anh quen thuộc với mọi thứ trên đỉnh núi này hơn cả người dân địa phương.

Ở đâu có cái gì hay, anh đều biết hết.

Khi anh đi lên núi một chuyến, anh tìm được không ít củ mài. Tống Thời Thanh đã lấy một ít và mang đến cho gia đình nhà họ Khương.

“Thời Thanh, sao cháu lại đến đây?” Bà nội Tống mở miệng lên tiếng trước.

Tống Thời Thanh nâng củ mài trong tay lên nói: “Bà nội, cháu vừa mới lên núi đào được một ít củ mài, mang một ít đến đây, có thể dùng để nấu canh cho chị hai và chị dâu ba uống."

Cố Diệp Phi

Khương Vệ Bình vội vàng ngượng ngùng xấu hổ nói rằng Tống Thời Thanh thực sự có tâm, bảo anh ngồi xuống một lát. Tống Thời Thanh mỉm cười, nhưng ánh mắt lại bí mật rơi vào trên người Khương Tuệ Tuệ đang đứng bên cạnh Khương Vệ Bình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-390.html.]

Khương Tuệ Tuệ ôm Tiểu Nguyệt trong tay, Tiểu Nguyệt quá nhỏ để ôm trọn trong lòng bàn tay, Khương Tuệ Tuệ cũng không giỏi bế trẻ con, vì vậy Khương Vệ Bình phải cầm tay đỡ cho cô.

Cô nhìn Tiểu nguyệt đang cười khúc khích với bản thân, xoa xoa lên khuôn mặt nhẵn nhụi của Tiểu Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Trên người bé thơm quá, dì thật muốn cắn bé một miếng."

Trong khi nói chuyện, Khương Tuệ Tuệ cũng lặng lẽ liếc nhìn Tống Thời Thanh một cái.

Thấy anh nhìn bọn họ ở bên này, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bà nội, Tống Thời Thanh chưa từng ôm em bé phải không? Để anh ấy ôm một chút để dính chút không khí vui mừng đi ạ."

Bà nội Tống cũng cười nói phụ họa theo: “Thời Thanh, nếu không cháu cũng ôm một cái đi, Tiểu Nguyệt rất đáng yêu.”

Tống Thời Thanh nửa mong chờ nửa không trâu bắt chó đi cày, đi đến bên người Khương Tuệ Tuệ, lúng túng mở hai tay ra và nhận lấy Tiểu Nguyệt từ trong lòng Khương Tuệ Tuệ.

Anh không biết ôm sao cho đúng, Khương Tuệ Tuệ dạy anh từng chút một: "Không phải như vậy, anh cũng giống như em, một tay ôm đầu con bé, một tay ôm m.ô.n.g con bé. Sao anh lại căng thẳng như vậy, nhìn anh xem, thân thể cứng ngắc, thả lỏng một chút đi."

"Đúng đúng đúng, chính là như vậy, em buông ra, anh cứ ôm con bé như vậy là được rồi." Khương Tuệ Tuệ ôm Tiểu Nguyệt đưa vào trong lòng Tống Thời Thanh.

Bánh bao bột nhỏ nhỏ mềm mềm, lúc Tống Thời Thanh ôm cô bé, Tiểu Nguyệt vươn bàn tay nhỏ nhắn chạm vào mặt anh hai lần, tuy rằng không có ý thức nhưng Tống Thời Thanh lại cảm giác bản thân sắp bị biến thành một người bị sự đáng yêu này g.i.ế.c c.h.ế.t rồi.

Anh bắt chước dáng vẻ của Khương Tuệ Tuệ và trêu chọc Tiểu Nguyệt, nhưng Tiểu Nguyệt vẫn còn nhỏ nên không phản ứng lại.

Loading...