BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 392
Cập nhật lúc: 2024-09-18 17:28:23
Lượt xem: 27
Nhà của bọn họ chỉ là nhà tranh, gió thổi như thế này, anh sợ căn nhà dột nát đó sẽ không chịu nổi.
Vài năm trước, khi có trận mưa lớn, mỗi lần như vậy thì ngôi nhà sẽ bị tốc lên một chút, chẳng hạn như cửa sổ trong phòng anh bị gió thổi tung thành từng mảnh. Tống Thời Thanh đã bàn bạc với bà nội trước đó rằng anh sẽ sửa sang lại ngôi nhà sau khi tiết kiệm được một số tiền.
Tống Thời Thanh không phải là người tin vào giác quan thứ sáu, nhưng hôm nay anh luôn lơ đãng trong công việc và suýt nữa bị liềm cắt vào tay, vì vậy anh quyết định về nhà xem một chút.
Đại đội trưởng vẫn cầm loa, tuần tra qua lại như thường lệ, yêu cầu mọi người tiếp tục nỗ lực. Tống Thời Thanh nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ, phát hiện cô không có ở đó, không biết có phải là đi vệ sinh hay không. Anh định nói chuyện với Khương Tuệ Tuệ, nhưng anh không thể nói được bây giờ, vì vậy anh chỉ có thể chạy về phía ngôi nhà.
Sự thật đã chứng minh rằng đôi khi giác quan thứ sáu thực sự rất chính xác, bởi vì khi Tống Thời Thanh bước đến ngôi nhà, anh đã thấy một nửa ngôi nhà tranh mà bọn họ ở đã bị sập.
Cố Diệp Phi
Tống Thời Thanh sợ hãi, nhà sập cũng không sao, trong nhà không có vật gì đáng giá, nhưng anh chỉ sợ ông nội còn ở trong nhà! Bà nội thường đến nhà họ Khương, ông nội ở nhà một mình, ông ấy luôn có thói quen ngủ trưa, nếu như trong lúc ông nội đang ngủ mà trong nhà đột nhiên sập xuống thì....
Sau đó... Tống Thời Thanh nắm chặt tay, đôi mắt luôn sâu thẳm đỏ ngầu, hốc mắt đỏ hoe.
“Ông nội!” Tống Thời Thanh bất chấp gian phòng sụp đổ nguy hiểm mà một hai xông vào bên trong, còn chưa kịp đi vào, một tiếng ‘Ầm’ vang lên, căn nhà bên kia cũng sụp xuống, chính là bên phòng của ông nội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-392.html.]
Tống Thời Thanh cảm thấy m.á.u toàn thân anh sắp đông lại, anh không kiềm chế được nữa, vội vàng chạy tới, bắt đầu dọn đống cỏ tranh và cọc gỗ đã bị đổ ra xa. Nhà bọn họ ngoại trừ cọc gỗ trên xà nhà, đại đa số đều là cỏ tranh, những thứ này cũng không nặng, chỉ cần ông nội không bị gỗ đụng vào thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Ừ, nhất định sẽ không có việc gì đâu... Ông nội sẽ không có việc gì đâu...
Tống Thời Thanh đỏ mặt, vừa di chuyển khúc gỗ vừa đào đồ vật, vừa tự an ủi bản thân mình. Nhưng mà ngay vào lúc này, Tống Thời Thanh nghe thấy giọng nói của bà nội Tống từ phía sau ngôi nhà: "Nhà sập rồi, ông đang tìm gì vậy... Có chuyện gì mà không thể đợi mưa tạnh? Lỡ như cháu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?"
Ngay sau đó là giọng nói có chút hổn hển của ông nội Tống: "Khi tôi đi, tôi đã để lại miếng thuốc dán mà Tuệ Tuệ đưa cho tôi, còn có hai gói! Có lẽ nó bị chôn vùi bên dưới, tôi phải tìm nó mới được…. Cái thuốc dán kia dễ dùng như vậy, Tuệ Tuệ chắc cũng không dễ mua đâu, tôi không thể để mất nó được..."
Bà nội Tống đi theo phía sau thuyết phục: "Vậy chúng ta đợi tạnh mưa đi rồi nói, gió lớn như vậy, nếu lại đổ xuống nữa, không riêng gì thuốc dán bị chôn vùi mà cả người cũng sẽ bị chôn vùi trong đó..."
Ông nội Tống vẫn có chút bất đắc dĩ không tình nguyện.
Tống Thời Thanh trước đó đã lục lọi trong phòng của ông nội, tình cờ nhìn thấy miếng thuốc dán mà Khương Tuệ Tuệ gửi đến vài ngày trước, vì vậy anh nhanh chóng nhặt nó lên, đi một vòng đến chỗ ông bà, nhấc miếng thuốc dán lên mà nói: "Ông nội, ông đừng tìm nữa, cháu tìm thấy rồi."
"Thời Thanh? Tại sao cháu lại ở đây?" Bà nội Tống rất ngạc nhiên khi Tống Thời Thanh đột nhiên xuất hiện ở đây.
Nói xong câu này, bà ấy lại để ý thấy mắt Tống Thời Thanh đỏ hoe, tuy cố kìm nước mắt nhưng bà nội Tống đã lập tức hiểu ra. Thời Thanh là một người rất mạnh mẽ, ngay cả khi nhà của bọn họ bị lục xoát, anh cũng không rơi một giọt nước mắt nào, bây giờ anh như thế này, chắc anh đã nghĩ rằng bà ấy và ông già đều...