BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 421
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:23:53
Lượt xem: 36
Lý do tại sao lúc trước Khương Tuệ Tuệ không đến phòng khám là vì cô đã vẫn còn buồn ngủ và muốn ngủ nướng thêm một chút nữa. Nhưng hiện tại Tống Thời Thanh đã mua thuốc cảm cho cô rồi, lại càng không cần phải đi. Sau khi uống thuốc và ngủ một giấc, có lẽ cơn sốt sẽ dịu đi ngay thôi.
Bà nội Tống gật gật đầu: "Vậy thì được, có việc gì cứ nói với bà nội một tiếng, lát nữa bà nội sẽ nấu mì cho cháu ăn."
“Cảm ơn bà nội, cháu không sao đâu, nếu bà nội không có việc gì thì cũng về phòng nghỉ ngơi đi.” Khương Tuệ Tuệ mỉm cười rồi bước vào phòng.
Nếu bà ấy còn không chịu về phòng, e rằng cháu nội bà ấy còn phải ở trong phòng cô thêm một thời gian nữa mất...
………………………
Đẩy cửa ra, Khương Tuệ Tuệ bước vào phòng.
Vốn dĩ cô cho rằng bản thân có thể nhìn thấy Tống Thời Thanh trong nháy mắt, nhưng nhìn khắp nơi cũng không thấy Tống Thời Thanh đâu. Không thể nào có người lại vô cớ biến mất được, Khương Tuệ Tuệ cau mày, vừa định đi tìm thì thấy một bóng người cao lớn đi ra từ sau cửa.
Tống Thời Thanh vừa nãy vẫn luôn đứng ở trước cửa, sau khi Khương Tuệ Tuệ đẩy cửa ra, anh thuận thế mắc kẹt sau cánh cửa, lúc này Khương Tuệ Tuệ đóng cửa lại thì mới nhìn thấy anh.
Sự xuất hiện đột ngột của Tống Thời Thanh khiến Khương Tuệ Tuệ hơi giật mình hoảng sợ.
Cô ngước mắt nhìn Tống Thời Thanh, bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao anh lại trốn sau cửa? Làm em sợ muốn chết..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-421.html.]
Cố Diệp Phi
Vừa nói, cô vừa duỗi tay ra đ.ấ.m một cái vào người Tống Thời Thanh. Sức lực của cô vốn không mạnh lắm, lúc này cô chỉ dùng một chút sức lực, giống y như là đang gãi ngứa vậy.
Vì sợ có người nhìn thấy Tống Thời Thanh trong phòng, cô thậm chí còn không dám mở cửa sổ, cho nên mặc dù trời xanh và có cả ánh sáng ban ngày nhưng căn phòng vẫn hơi tối, chỉ có một chút ánh sáng lọt ra từ khe hở chiếu vào trong phòng.
Tống Thời Thanh hơi cụp mắt xuống nhìn cô gái nhỏ kiều diễm trước mặt, ánh đèn chiếu vào lông mày của anh, sáng tối đan xen, đẹp đến khó tin. Bề ngoài của Tống Thời Thanh cực kỳ ưa nhìn, ngay cả Khương Tuệ Tuệ cũng không thể rời mắt khỏi được.
Trong lòng rung động nhộn nhạo, cô duỗi cánh tay mảnh khảnh ra, hơi kiễng mũi chân, hai tay đặt ở trên cổ Tống Thời Thanh, hơi nheo đôi mắt híp lại, đột nhiên nghĩ đến một bài thơ.
Cô khẽ hé đôi môi đỏ mọng, ghé vào tai Tống Thời mà thì thầm: “Hoa tươi trăng tối sương mù, đêm nay em có thể đến bên anh, đeo giày vàng đi gặp người đẹp, hai người dựa vào nhau, thân thể người đàn ông luôn run lên... Anh nói xem, hình như bây giờ chúng ta giống như đang trộm..." Lời yêu đương mật ngọt đó cô còn chưa kịp nói ra, Tống Thời Thanh đã đột nhiên tiến lên hai bước, đưa tay ôm lấy chiếc eo thon của cô.
Thân thể Tống Thời Thanh trở nên cứng ngắc và nóng rực như lửa đốt, anh cảm thấy trong người mình như thể đang có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, cả người như sắp bị hòa tan vào trong không khí. Anh nuốt nước miếng liên tục, nhìn cánh tay của Khương Tuệ Tuệ quấn quanh cổ anh, nhìn đôi môi đầy đặn đỏ tươi mở ra rồi lại đóng lại, còn đang đọc một bài thơ đáng xấu hổ này nữa.
Anh cảm thấy một sự thúc đẩy trong cơ thể như đang muốn phá vỡ sự giam cầm bấy lâu nay.
Nhưng Khương Tuệ Tuệ đã vấp ngã vì Tống Thời Thanh đột ngột tiến lên hai bước, cả người cô đột nhiên ngã ngửa ra sau. Tống Thời Thanh cũng ngã theo cô, trong tích tắc, Tống Thời Thanh phản ứng lại và ôm lấy Khương Tuệ Tuệ, hai người đổi vị trí cho nhau, anh ở dưới còn Khương Tuệ Tuệ ở trên.
Hai người đồng thời ngã xuống giường, mặc dù Tống Thời Thanh đã ở bên cạnh, nhưng anh vẫn gắt gao bảo vệ cô. Khương Tuệ Tuệ vẫn không thể kiểm soát được nhịp tim của mình, tim cô đập nhanh và đột ngột, không nhịn được mà kêu lên một tiếng: "A...."
Cô càng ôm chặt cổ của Tống Thời Thanh hơn, cơ thể của bọn họ áp chặt vào nhau.