BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 426
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:25:19
Lượt xem: 46
Cho nên tôi mới nói, chúng ta còn phải học hỏi đồng chí Lưu Ái Đệ nhiều lắm.” Đại đội trưởng nói.
Bên dưới lại vang lên một tràng vỗ tay nồng nhiệt.
Lưu Ái Đệ và Tống Thời Thanh cùng nhau bước xuống sân khấu, Lưu Ái Đệ hào hứng bước đến gần Khương Tuệ Tuệ, hỏi cô: "Em gái, khi tôi ở trên sân khấu vừa rồi trông như thế nào? Có ổn không?"
Khương Tuệ Tuệ mím môi cười cười: "Tất nhiên là ổn rồi, thật tuyệt vời, chị là người lao động tiêu biểu của đại đội chúng ta, thật là vinh dự quá đi."
Lưu Ái Đệ cười ha hả không ngừng, nắm lấy b.í.m tóc hai bên của cô ta: “Tôi nghĩ cũng vậy, đây là lần đầu tiên tôi đứng trước rất nhiều người như thế đấy, cảm giác cũng khá tốt khi được đứng trên sân khấu.”
Khi Khương Tuệ Tuệ đang trò chuyện với Lưu Ái Đệ, nhân lúc mọi người không chú ý, cô đưa tay xoa lòng bàn tay của Tống Thời Thanh, nhỏ giọng nói: "Chúc mừng người đứng đầu của những thanh niên trí thức."
Tống Thời Thanh không có biểu hiện gì ra mặt, nhưng anh cũng đưa tay ra bí mật nhéo nhéo lấy đầu ngón tay của cô. Tay cô xảo quyệt như một con chạch, cô nhanh chóng thu nó lại, Tống Thời Thanh liền đi về phía bà nội và những người khác, khóe miệng nở một nụ cười.
Bọn họ không ai chú ý đến, Đàm Thiên Vĩ ở góc xa nhất nhìn về phía Tống Thời Thanh, ánh mắt anh ta trở nên u ám.
Cuối cùng, đại đội trưởng phải nói một chút về việc của Khương Đắc Lợi, nhưng kế toán Lưu, người đã đi gọi Khương Đắc Lợi đã quay lại, nói rằng đã tìm toàn bộ đại đội nhưng không có dấu vết của Khương Đắc Lợi. Không chỉ Khương Đắc Lợi mà ngay cả những người trong gia đình của Khương Đắc Lợi cũng không thấy đâu.
Lúc này có người nói hình như từ hôm qua đến giờ bọn họ đã không thấy một nhà họ Khương đâu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-426.html.]
Xảy ra việc như này, đại đội trưởng đã thảo luận với mọi người và quyết định sẽ gọi cảnh sát để báo án. Vốn dĩ bọn họ không định gọi cảnh sát báo án, chỉ muốn đơn giản là yêu cầu Khương Đắc Lợi trả lại tiền, nhưng hiện tại toàn bộ người nhà họ Khương đều đã bỏ chạy, hiển nhiên là không muốn trả lại tiền, đành phải gọi cảnh sát báo án ngay thôi.
Nếu đã gọi cảnh sát báo án mà bị bắt thì nhất định sẽ phải ngồi tù.
Nhưng đây là do Khương Đắc Lợi đang tự làm tự chịu mà.
Dưới khán đài, nhiều người tỏ ra khá ủng hộ việc gọi cảnh sát báo án.
Lưu Ái Đệ cũng cười khẩy một tiếng, nói: "Thật sự là không biết xấu hổ, xảy ra chuyện là lại bỏ của chạy lấy người, nếu bị bắt chắc chắn sẽ ở tù mọt gông!"
Khương Vệ Quân nhìn cha mình, rồi nhìn người vợ mồm miệng không biết lựa lời này, bỗng cảm thấy nhức nhức cái đầu. Thật ra người vợ này của hắn cái gì cũng giỏi, nhưng cái miệng này lại khiến cho người khác không mấy yêu thích, không ai nói gì mà một mình cô ta lại đi nói một tràng như thế.
Cũng không biết cha hắn nghe xong thì trong lòng sẽ cảm thấy như thế nào.
Khương Vệ Quân giật giật ống tay áo của Lưu Ái Đệ, cau mày trầm giọng nói: "Được rồi, đừng nói nhiều lời nữa, em đừng có mà nhiều lời về chuyện này có hiểu không?"
Lưu Ái Đệ quay đầu lại, liếc mắt nhìn chằm chằm vào Khương Vệ Quân một cái, nói một cách khó hiểu: "Tại sao em không thể nhúng tay vào chuyện này? Đây là chuyện của cả đại đội chúng ta, em cũng là người của đại đội chúng ta, tại sao em lại không thể mắng? Thật là."
Cố Diệp Phi
“Em có thể bớt lời đi được không?” Khương Vệ Quân cảm thấy như bản thân sắp bị vợ chọc cho muốn tức chết. Chẳng lẽ hắn nói chưa đủ rõ ràng hay sao?
Ai biết rằng Khương Đắc Thắng, người mà vốn dĩ hắn cho rằng sẽ không vui khi nghe những lời của Lưu Ái Đệ, ông ấy lại nói: “Vợ con nói đúng đó, chuyện này liên quan đến cả đại đội chúng ta, mọi người trong đại đội của chúng ta ai cũng có thể hắt hủi Khương Đắc Lợi, tại sao con bé lại không thể nói chứ? Cha nghĩ con mới là người nên nói ít đi vài câu đấy!"