BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 437
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:28:12
Lượt xem: 39
Vì vậy mọi việc đã trở thành như thế này.
Đàm Thiên Vĩ nói với đại đội trưởng những gì đã xảy ra, còn khai ra Trương U: "Đại đội trưởng, Trương U thực sự đã xúi giục tôi làm việc này, cô ấy đã bảo tôi làm như vậy..."
Mặc dù anh ta là một người đàn ông, nhưng bây giờ khi anh ta nói chuyện, anh ta đang khóc nức nở, anh ta thực sự sợ hãi trước trận đòn của Tống Thời Thanh.
Tống Thời Thanh có sức lực quá lớn, một đ.ấ.m giáng xuống người anh ta, khiến anh ta cảm giác bản thân sắp lên trời tới nơi, cùng diêm vương kề vai sát cánh.
Do đó, cả Đàm Thiên Vĩ và Trương U đều phải nhận hình phạt xứng đáng.
Về phần Tống Thời Thanh, đại đội trưởng nói: "Tiểu Tống, gần đây cháu có biểu hiện rất tốt, ngày hôm qua binh đoàn tới tìm tôi nói hôm nay muốn để thanh niên trí thức ở đại đội chúng ta đi trợ giúp quân đoàn, cháu cũng đi theo đi."
Tống Thời Thanh ngẩn người sửng sốt.
Lực lượng thanh niên trí thức trong binh đoàn không đủ, nhiều khi phải đi hỏi các xã xung quanh mượn người để giúp. Chỉ là với địa vị của Tống Thời Thanh, những chuyện tốt đẹp như vậy thì sẽ không đến lượt anh.
Nhưng bây giờ, đại đội trưởng thực sự đã chủ động đưa ra chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-437.html.]
Đây là chuyện không thể ngờ được, vì quả nhiên là một chuyện tốt, nếu như Tống Thời Thanh không chịu đồng ý, anh sẽ bị cho là người ngu ngốc. Nhưng Tống Thời Thanh nhớ rằng tối qua anh đã hứa với Khương Tuệ Tuệ rằng hôm nay anh sẽ đưa cô đến thành phố chơi, vì vậy anh đã không đồng ý ngay lập tức.
Đại đội trưởng chỉ cảm thấy rằng là do anh quá vui mừng nên mới vậy, liền nói: "Được rồi, cháu trở về thu dọn một chút đi, lát nữa quân đoàn sẽ cử người tới đón mọi người."
Về phần hai người Đàm Thiên Vĩ và Trương U, bọn họ nhất định là không thể đi, không những không đi được mà còn phải báo cáo chuyện này với cấp trên, nếu những thanh niên trí thức làm như vậy, sau này có chính sách gì thì chắc chắn sẽ không được hưởng.
Khi Tống Thời Thanh trở lại nhà họ Khương, Lưu Ái Đệ vừa mới quay trở lại sau khi nhổ hai củ cải trắng lớn ở ngoài ruộng, nhìn thấy Tống Thời Thanh, cô ta mở miệng nói: "Này, thanh niên trí thức Tống đã về rồi sao? Khi tôi đi nhổ củ cải trong ruộng rau, tôi nghe thấy thanh niên trí thức Lục nói binh đoàn lại đến đây để mượn người của xã chúng ta đúng không? Thanh niên trí thức Tống, cậu không muốn vào binh đoàn hay sao? Đi binh đoàn rất tốt, nghe nói lương hàng tháng của binh lính trong binh đoàn là mấy chục nhân dân tệ, quần áo cũng được phát miễn phí……”
Cố Diệp Phi
Đang nói chuyện, Lưu Ái Đệ như nhớ ra điều gì, vỗ trán lẩm bẩm: “Ôi, nhìn tôi kìa, tôi quên mất có thể là cậu không đi được, thực sự xin lỗi, tôi không phải cố ý nói chuyện này với cậu..."
Lưu Ái Đệ sợ cô ta nói như vậy sẽ khiến Tống Thời Thanh cảm thấy khó chịu, nhưng cô ta càng nói thì lại càng sai.
Tống Thời Thanh lắc đầu, không thèm để ý mà chỉ thờ ơ nói: "Không sao đâu chị dâu, chỉ là vừa rồi đại đội trưởng có nói với tôi, lần này tôi có thể đi binh đoàn."
Nhưng anh không biết nên mở miệng nói chuyện với Khương Tuệ Tuệ như thế nào, cho dù anh biết Tuệ Tuệ là một cô gái rất tốt, chỉ cần anh nói ra, cô nhất định sẽ hiểu cho anh.
"Thật vậy không? Đó là một mối quan hệ tốt, là chuyện rất tốt, vậy tại sao cậu vẫn tỏ ra không vui, sao không cười lên một chút đi?" Lưu Ái Đệ nghe thấy như vậy, ngay cả khi người có thể đi binh đoàn không phải là cô ta, cô ta cũng sẽ trở nên vui vẻ, nhưng chính bản thân Tống Thời Thanh, với vẻ mặt nghiêm nghị như vậy, như thể anh đang không được vui cho lắm.
Cô ta chợt nhớ ra Tống Thời Thanh không phải là người thích cười, cho nên nghĩ như vậy cũng có lý. Cô ta vui vẻ bước vào nhà với củ cải trong tay, bắt đầu hét lên ngay khi vừa bước vào cửa: "Bà nội Tống, bà nội Tống, gia đình bà đang có chuyện tốt!"