Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 457

Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:37:41
Lượt xem: 36

Theo lý mà nói, Tống Thời Thanh chỉ là một thanh niên trí thức đến binh đoàn để giúp đỡ, bọn họ không quen biết nhau cho lắm, nhưng nghe nói Thẩm Kiêu Dương và thanh niên trí thức Tống này có quan hệ rất tốt, cho dù Tống Thời Thanh mới gia nhập vào binh đoàn chừng mười ngày, nhưng lại biểu hiện rất tốt, thậm chí còn được huấn luyện viên khen ngợi.

Đại đội trưởng của bọn họ dường như cũng có mối quan hệ không đơn giản với Tống Thời Thanh.

Chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi, tất cả bọn họ đều nhớ tên Tống Thời Thanh.

Hiện tại dù bọn họ muốn quên cũng không thể quên, bởi vì cô gái nhỏ trước mắt khiến bọn họ mất tập trung, trông như tiên nữ nhưng lại đến đây để tìm Tống Thời Thanh.

Mối quan hệ của bọn họ là gì? Cô là đối tượng của thanh niên Tống sao?

Các nam thanh niên trí thức suy đoán qua loa trong lòng, mỗi người chỉ hận bản thân không phải người mà Khương Tuệ Tuệ đang tìm. Một trong những thanh niên trí thức trước đây tình cờ gặp được Tống Thời Thanh, vì vậy anh ấy nói với Khương Tuệ Tuệ: "Dường như tôi đã nhìn thấy anh ấy dạo gần đây. Anh ấy đang ở cánh đồng lúa mì bên kia kìa, cô đến đó tìm anh ấy thử xem."

Nói xong lại sợ Khương Tuệ Tuệ không tìm thấy, vội hỏi: "Cô có thể tìm thấy được không? Có cần tôi đưa cô đến đó không?"

Khương Tuệ Tuệ nhìn theo hướng ngón tay của nam thanh niên trí thức và nhìn về phía xa xa, ở đây thấy rõ theo mọi hướng nên rất dễ tìm. Vậy nên cô lắc đầu nói: "Không cần, tôi có thể tự tìm được, cảm ơn anh."

Nói xong lời này, cô lại mỉm cười với bọn họ, rồi quay người đi theo phương hướng mà nam thanh niên trí thức chỉ.

Gió hơi hơi khẽ thổi, mái tóc đen bồng bềnh của cô khẽ tung bay, làn váy tung bay như sóng, cô vui vẻ bước từng bước về phía người mình nhớ nhung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-457.html.]

Nhóm nam thanh niên trí thức nhìn theo bóng lưng của cô một lúc, cuối cùng cũng tản ra. Đẹp đến đâu thì cũng không phải là đối tượng của bọn họ, bọn họ chỉ có thể nhìn mà thôi.

Khương Tuệ Tuệ có trực giác nhạy bén về phương hướng, cô không hề đi sai đường và đã nhanh chóng tìm thấy cánh đồng lúa mì. Chỉ là cánh đồng lúa mì của binh đoàn lớn hơn rất nhiều so với đại đội của bọn họ, rộng ít nhất gấp mười lần cánh đồng lúa mì của đại đội, Khương Tuệ Tuệ lẩm bẩm, không có gì lạ khi những thanh niên trí thức trong binh đoàn không thể hoàn thành nhiều việc như vậy, binh đoàn phải kêu gọi những thanh niên trí thức ở nơi khác đến để phụ giúp.

Nhìn thoáng qua, cánh đồng lúa mì vàng óng này dài vô tận, như thể đang ở trong một đại dương vàng vậy. Với một cánh đồng lúa mì lớn như thế, cô nên tìm Tống Thời Thanh ở đâu đây?

Khương Tuệ Tuệ có chút lo lắng, nhưng cô dường như có một tâm ý tương thông, đột nhiên quay đầu sang bên phải, thấy một chỗ được dựng lên bằng rơm trên cỏ, một người đang nằm dưới bóng của đống rơm, anh đang nằm trên bãi cỏ xanh, hai tay ôm đầu, không biết là ngủ thật hay chỉ đang chìm trong suy nghĩ gì nữa.

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ liếc mắt nhìn thoáng qua một cái là đã nhận ra người đàn ông đó là Tống Thời Thanh.

Trên mặt cô vui vẻ, vốn định gọi Tống Thời Thanh, nhưng lại kịp thời dừng lại. Cô nhẹ nhàng đi về phía Tống Thời Thanh, muốn đánh úp anh từ phía sau và khiến cho anh bất ngờ.

Nhưng mà, trước khi đi đến bên cạnh Tống Thời Thanh, cô đã vô tình giẫm phải một cành cây khô, có một tiếng "rắc", đó là tiếng cành cây khô bị gãy vang lên.

Hai chân cô khựng lại, vào lúc này, hai mắt Tống Thời Thanh đột nhiên mở ra, anh quay đầu nhìn sang. Sau khi nhìn thấy người trước mắt, vẻ lãnh đạm trong mắt anh liền biến mất không còn tăm tích, thay vào đó là tràn đầy dịu dàng, đồng thời cũng rất khó tin.

Anh dụi dụi mắt, như thể cảm thấy mọi thứ trước mắt chỉ là ảo giác mà thôi.

Khương Tuệ Tuệ thích thú với vẻ ngoài đáng yêu và ngốc nghếch của Tống Thời Thanh, cô mím môi để nén lại nụ cười, hơi hếch cằm lên, kiêu ngạo đi đến trước mặt Tống Thời Thanh, duỗi hai tay ra như rắn nước, khoác lên vai Tống Thời Thanh, kiễng mũi chân, thì thầm bên tai anh: "Anh làm sao vậy? Không nghĩ tới em sẽ đến hay sao?"

Loading...