BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 475
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:42:33
Lượt xem: 34
Nam thanh niên trí thức có khuôn mặt rất đẹp trai, đường nét sườn mặt rõ ràng, tinh xảo, đây cũng là một ngoại hình đẹp hiếm có. Nam thanh niên trí thức cầm lấy dây cột tóc, tự tay buộc tóc cho nữ thanh niên trí thức. Hai người nhìn nhau, cười lên trông đẹp như một bức tranh vẽ vậy.
Hai thanh niên trí thức kia cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, trong thâm tâm chỉ nghĩ sẽ thật tuyệt nếu mình có thể là nam thanh niên trí thức kia.
Thấy bọn họ trợn mắt ngoác mồm, Thẩm Kiêu Dương vội vàng vỗ vào trán từng người một cái, quát: "Nhìn cái gì đấy, nhìn cái gì, tin tôi móc mắt mấy cậu ra không."
Mọi người đều có sự kết nối với nhau, thậm chí còn ở cùng một ký túc xá. Ngày thường bọn họ cũng ở gần nhau cả ngày lẫn đêm, họ đều biết Thẩm Kiêu Dương là người như thế nào, biết anh ấy đang nói đùa, nhưng cũng biết anh ấy thật sự khó chịu khi họ nhìn nữ đồng chí kia như vậy.
Cố Diệp Phi
Hai người mơ hồ không chắc chắn mà hỏi: "Thẩm Kiêu Dương, không phải cậu thích Diệp Mạn Đình ư? Tại sao cậu lại còn để ý vị nữ đồng chí kia nữa?"
Mỗi khi nhắc tới Diệp Mạn Đình, Thẩm Kiêu Dương vốn dĩ không biết xấu hổ là gì, không ngờ lúc này lỗ tai lại đỏ lên, lại một lần nữa tát vào trán hai thanh niên trí thức rồi nói: “Nói bậy bạ gì vậy? Đó là chị dâu tôi, là đối tượng của anh Thanh! Còn nữa, tôi thích Diệp Mạn Đình từ khi nào, đừng có mà nói nhảm!"
"Chà, việc cậu thích Diệp Mạn Đình viết hết lên mặt cậu rồi kìa, còn có thể là giả được sao? Ai da, sao cậu cư xử giống mấy cậu bé mới lớn thế, vừa nhắc đến Diệp Mạn Đình mà tai đã đỏ lên rồi sao? Được rồi, đi nào, tìm một nơi khác đi, không đùa với cậu nữa."
Sau khi hai thanh niên trí thức rời đi, Thẩm Kiêu Dương quay sang nói chuyện với Tống Thời Thanh và những người khác.
Anh ấy trực tiếp đưa hộp thiếc cho Khương Tuệ Tuệ, nói: "Chị dâu, anh Thời Thanh có nói rằng chị thích sô cô la, em để hộp thiếc ở ngay chỗ chị, chị ăn nhiều chút nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-475.html.]
Khương Tuệ Tuệ gật đầu, lấy từ trong hộp thiếc ra một ít sô cô la nhét vào tay Tạ Phương Hoa, hai người bóc lớp giấy gói kẹo ra, ăn từng miếng một.
Ngay sau đó, Tiểu Mai và Diệp Mạn Đình đến.
Trên đường đi, Tiểu Mai liên tục nói với Diệp Mạn Đình rằng Khương Tuệ Tuệ là người lợi hại như thế nào: "Mạn Đình, cô chắc là không biết, lúc đó chúng tôi đã nghĩ đến việc hủy buổi biểu diễn rồi, nhưng Thẩm Kiêu Dương đã đến và nói rằng anh ấy biết một nữ đồng chí cũng hát hay như cô, nói rằng hãy để chị ấy thử đi."
"Lúc đó chúng tôi đều cho rằng không thể nào, cô hát hay như vậy, làm sao có người có thể còn hát hay như cô. Người như vậy sao đoàn trưởng Chu có thể buông tha, không chừng đã sớm gia nhập binh đoàn nghệ thuật của chúng ta rồi ấy chứ? Nhưng chúng tôi không ngờ cô ấy hát rất hay, nhảy cũng giỏi. Sau đó, đoàn trưởng Chu còn đến gặp tôi để hỏi thăm về cô ấy. Tôi không biết liệu cô ấy có muốn gia nhập binh đoàn nghệ thuật của chúng ta hay không, sẽ thật tuyệt nếu cô ấy có thể vào..."
Tiểu Mai vẫn còn độc thoại, cô ấy không nhận ra người khác có thoải mái hay không.
Mãi cho đến khi cô ấy nói rất nhiều, còn nói một cách liên tục, ba hoa không ngừng, từ lúc Diệp Mạn Đình còn đồng ý cho tới khi im lặng như bây giờ. Sau đó, cô ấy mới nhận ra rằng mình không nên nói điều này trước mặt Diệp Mạn Đình….
"Mạn Đình, tôi không phải..." Tiểu Mai nói: "Cô sao vậy Mạn Đình?"
Vẻ mặt của Diệp Mạn Đình trở nên khó coi không phải vì những gì Tiểu Mao nói. Thật ra, dù nói thế nào, cô ấy vẫn rất xấu hổ vì đột nhiên giọng của mình có vấn đề không thể lên sân khấu, nếu có người có thể thay thế cô ấy, bất kể có cướp ánh đèn sân khấu của cô ấy hay không, cô ấy cũng rất biết ơn.
Nhưng mà lúc này, cô ấy lại ngây người nhìn Thẩm Kiêu Dương cách đó không xa đang cười nói với một cô gái mặc váy trắng trước mặt.
Cô ấy không biết bọn họ nói cái gì, nhưng nụ cười trên mặt Thẩm Kiêu Dương quá dịu dàng, khiến cho tim cô ấy trở nên co thắt lại.