BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 478
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:43:32
Lượt xem: 17
Nhưng nếu cô ấy động đậy, hoặc lập tức kéo quần thì cũng phải đứng dậy, đến lúc đó thì đều sẽ bị nhìn thấy hết.
Cô ấy lắc đầu, toàn thân phát run, giọng nghẹn ngào: “Đội trưởng Kỳ…… Tôi, tôi không có làm gì cả, chỉ là nóng quá nên tôi đến đây hóng gió, hay là anh mau đi xem phim đi? Anh…… Anh mau đi đi…… Phim đang chiếu tới cảnh hay lắm, nếu mà không đi thì sẽ không xem được……”
Cô ấy hy vọng đội trưởng Kỳ sẽ nhanh chóng rời đi.
Nhưng Kỳ Huy Hoàng lại không đi, anh ấy nhíu nhíu mày, càng nhìn Tạ Phương Hoa càng cảm thấy khả nghi. Thử hỏi xem, có ai hóng gió mà lại trốn sau tảng đá? Như vậy có thể hóng gió được sao? Gió còn không thổi qua được thì làm sao mà hóng.
Lúc trước khi Tạ Phương Hoa nói rõ ngọn nguồn câu chuyện với anh ấy, anh ấy thấy cô gái này có lá gan nhỏ như vậy, biểu hiện cũng vô cùng chân thành tha thiết, lời nói cũng không giống như là nói dối, thế nên đã lập tức tin tưởng, lại còn giữ cô ấy lại xem phim. Thế nhưng bây giờ, anh ấy càng nhìn thì càng cảm thấy hành tung của cô ấy có gì đó rất khả nghi.
Kỳ Huy Hoàng trầm mặc, tiếp tục dùng đèn pin chiếu vào cô ấy, trầm giọng nói: “Nói đi, những lời sáng nay cô nói với tôi có phải đều là nói dối không? Vốn dĩ cô không phải đến may vá, cô tới binh đoàn là muốn trộm đồ có phải không?”
Vừa nói, Kỳ Huy Hoàng vừa chậm rãi đến gần Tạ Phương Hoa.
Cố Diệp Phi
Cô ấy vẫn cứ ngồi xổm ở đó không chịu đứng lên, nhất định là vì đã trộm không ít đồ rồi cất giấu trong ngực. Chỉ cần cô ấy đứng lên sẽ bị mình phát hiện, cho nên cô ấy mới không dám đứng lên, lại còn ra sức kêu mình rời đi.
Anh ấy nhất định phải ép cô ấy hiện nguyên hình mới được, một cô gái lớn lên xinh đẹp như vậy, lại có tay có chân lành lặn, làm cái gì không làm lại đi trộm đồ, lại còn tới binh đoàn bọn họ để trộm đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-478.html.]
Đợi sau khi anh ấy bắt cô ấy lại, nhất định phải mở một đại hội phê bình, còn phải giáo dục tư tưởng cho cô ấy.
Con người bây giờ làm sao vậy? Dựa vào đôi tay mình để kiếm lương thực, công điểm chẳng lẽ không tốt hay sao?
Một hai phải ham ăn biếng làm, đi trộm đồ mới chịu!
Không đời nào Tạ Phương Hoa nghĩ tới đội trưởng Kỳ chẳng những không nghe lời khuyên của cô ấy mà rời đi, ngược lại còn tiến đến gần chỗ cô ấy. Nhìn thấy đội trưởng Kỳ càng đi càng gần hơn, tim cô ấy như muốn nhảy ra ngoài. Toàn thân cô ấy phát run bần bật, cô ấy cắn chặt môi, sắc mặt ửng hồng, xấu hổ và giận dữ.
Cô ấy nên giải thích như thế nào để chứng minh cô ấy thật sự không phải ăn trộm, không có trộm đồ bây giờ?
Càng sốt ruột thì cô ấy lại càng không nghĩ ra cách, Tạ Phương Hoa chỉ có thể không ngừng nói: “Không phải đâu đội trưởng Kỳ, tôi thật sự không phải là ăn trộm…… Tôi không có trộm đồ…… Tôi không đứng lên là bởi vì tôi…… Tôi đang đi tiểu…… Tôi, tôi còn chưa kéo quần tử tế……”
Giọng điệu Tạ Phương Hoa ngập ngừng, lại còn có vẻ nức nở, lúc này dường như cô ấy có thể khóc ngay lập tức luôn.
Lúc nãy không nói ra nguyên nhân thật sự là vì cô ấy ngại. Cô ấy là một cô gái, lúc đi tiểu lại bị đàn ông nhìn thấy, vậy thanh danh của cô ấy làm sao mà giữ nổi đây? Vốn dĩ nghĩ rằng nếu đội trưởng Kỳ không nhận ra cô ấy đang đi tiểu, vậy cô ấy nhất định có thể không nói, đợi sau khi liên đội trưởng Kỳ đi rồi, cô ấy có thể kéo quần lên, như thế việc này cũng không phát sinh vấn đề gì.
Chỉ là bây giờ xảy ra tình huống như thế này, cô ấy không nói cũng không được.
Chỉ là hiện tại có nói cũng đã muộn rồi, Kỳ Huy Hoàng đã chạy tới bên cạnh Tạ Phương Hoa. Bàn tay to lớn rắn chắc của anh ấy đã bắt được cánh tay mảnh khảnh của Tạ Phương Hoa, anh ấy là quân nhân mười mấy năm nay, bàn tay chằng chịt vết chai sạn, chạm vào da thịt trên cổ tay Tạ Phương Hoa, chẳng khác nào lửa nóng vậy.