BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 499
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:54:11
Lượt xem: 61
Không ngờ thật sự có chuyện như thế xảy ra.
Tuy nhiên bà ấy vẫn không chịu nhận lấy quà tặng, chỉ lắc đầu nói: “Đây cũng là nhờ đại đội trưởng hoàn thành tốt công việc, Tuệ Tuệ nhà chúng tôi chỉ là nhắc nhở một chút mà thôi, không có gì quan trọng cả, thế nên mấy thứ này chúng tôi không thể nhận được.”
Cố Diệp Phi
Ngưu Thúy Phân tiếp tục nói: “Quế Chi, chị hãy nhận lấy đi, đây là những thứ nên thuộc về mọi người. Chị biết không? Bởi vì việc này, không những lão Tô nhà tôi không bị liên lụy, mà còn được thăng chức, cấp trên nói là muốn thăng ông ấy lên làm ở huyện.”
“Vậy đúng là chuyện quá tốt rồi.” Phương Quế Chi nói.
Mọi người ai cũng biết đại đội trưởng vẫn luôn muốn đến huyện làm việc, chẳng qua vẫn luôn không được điều đi. Lúc trước Ngưu Thúy Phân cho Ngưu Thự Quang biết là Khương Tuệ Tuệ giật dây, cũng là muốn mượn quan hệ này để anh họ bà ấy tiến cử chồng bà ấy vào huyện.
Nào ngờ bên trọng bên khinh, nhà họ Ngưu sụp đổ, ngược lại chồng bà ấy trong họa gặp được phúc, tất cả những chuyện này ít nhiều cũng là nhờ Khương Tuệ Tuệ.
Cuối cùng, Phương Quế Chi vẫn nhận lấy quà tặng, dù sao thì đại đội trưởng đã được thăng chức, nếu bọn họ không chịu nhận lấy thì hình như không được hay cho lắm.
“Chúc mừng đại đội trưởng.” Khương Tuệ Tuệ cũng nói.
Lưu Ái Đệ hỏi: “Vậy cấp trên nói khi nào thì sẽ vào huyện?”
Ngưu Thúy Phân giải thích chắc cần phải mất một khoảng thời gian ngắn nữa, bởi vì gần đây trong huyện xảy ra vài chuyện tương đối rúng động, đợi sau khi mọi chuyện đều được xử lý ổn thỏa thì mới đến nhậm chức. Tuy nhiên mọi chuyện đã được quyết định hết rồi, bọn họ cũng không nôn nóng, cứ như vậy đợi đến lúc nhậm chức là được rồi.
Cuối cùng trong khoảng thời gian này, đại đội trưởng cũng sẽ tiếp tục hoàn thành tốt công việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-499.html.]
Bên kia, Khương Vệ Bình cầm dây thước đo vòng eo đến nhà họ Hứa.
Lần trước vào thành cô ấy đã mua cho Hứa Quý Thuận một thước vải, dự định may cho anh ấy một chiếc áo ngắn. Chỉ là cô ấy không biết số đo của Hứa Quý Thuận, nên muốn đến đo một chút, đúng lúc hôm nay cô ấy có thời gian rảnh thế nên đã lập tức đi ngay.
Đúng lúc Hứa Quý Thuận cũng ở nhà, nghe tiếng gõ cửa, nhưng cái bào trên tay vẫn không dừng lại, anh ấy không hề quay đầu nhìn qua.
Anh ấy đâu biết rằng người đang đứng ngoài cửa kia chính là người trong lòng anh ấy luôn nhớ mong ngày đêm. Động tác mềm mượt như nước chảy mây trôi bắt đầu cứng đờ lại, cái bào suýt chút nữa cũng va vào tay anh ấy.
Khương Vệ Bình vội vàng nhắc nhở: “Này, anh phải cẩn thận chút chứ, đừng để tay bị thương!”
Giọng nói của cô ấy rất êm tai, so với Khương Tuệ Tuệ thì còn nhẹ nhàng và mềm mỏng hơn nhiều, cũng ôn nhu hơn vài phần, âm sắc cũng rất thoải mái.
“Ấy ấy, không sao không sao.” Hứa Quý Thuận vội vàng cất cái bào đi, tay anh ấy cũng không bị thương xíu nào. Nhìn Khương Vệ Bình, trong lòng anh ấy đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, vội vàng đi vào lấy cho Khương Vệ Bình một tách trà, đưa cho cô ấy, hỏi: “Cô khát nước rồi phải không?”
Khương Vệ Bình mở to mắt nhìn anh ấy, một người đàn ông cao lớn thô kệch nhưng khi nói chuyện dường như là đang rất ngượng ngùng. Hơn nữa lời nói cũng quá là kỳ lạ, với người bình thường thì khi nhìn thấy có người đến nhà, câu đầu tiên sẽ hỏi luôn là tới để làm gì, chỉ có anh ấy là hỏi cô ấy có phải khát nước rồi không?
Tuy nhiên đúng thật là cô ấy cũng đang khát, cô ấy cầm tách trà lên uống vài ngụm, phát hiện bên trong có đường trắng, ngon ngọt rất dễ uống.
Cô ấy đưa lại tách trà cho Hứa Quý Thuận, nói: “Tôi…… Hai ngày trước tôi có vào thành, tôi có mua cho anh một thước vải, dự định may cho anh hai chiếc áo để mặc. Nhưng mà tôi lại không biết số đo của anh, cho nên muốn đến đây đo cho anh trước.”
“À, vậy cô cứ tới đo đi.” Hứa Quý Thuận nghe cô ấy nói như vậy, đương nhiên là cảm thấy cực kỳ vui sướng, vội vàng giơ tay ra phối hợp, đợi cô ấy lấy số đo.