BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 504
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:55:54
Lượt xem: 30
Cô đi từ xa đến đây, chắc là đói bụng rồi phải không? Đợi tôi một chút, tôi sẽ lấy cho cô ít đồ.”
Nói xong, Khương Tuệ Tuệ xoay người đi vào trong nhà, cô cũng chỉ ở cách cửa nhà vài chục bước nên rất gần. Vừa đi vừa dặn Triệu Xuân Hạnh: “Cô tuyệt đối đừng bỏ đi nhé, nhất định phải chờ tôi đó.”
Triệu Xuân Hạnh xưa nay luôn rất nghe lời, Khương Tuệ Tuệ kêu cô ấy chờ thì cô ấy tuyệt đối sẽ không đi đâu cả.
Không bao lâu, Khương Tuệ Tuệ cầm mấy cái bánh bao đi ra, trong tay còn cầm một tách trà, bên trong là trà trái cây. Cô đưa bánh bao cho Triệu Xuân Hạnh: “Đây, cho cô, mau ăn đi, bánh này toàn là nhân thịt, nhân là do tôi làm, còn vỏ bánh là mẹ tôi làm, thơm lắm.”
Triệu Xuân Hạnh nhìn nhìn mấy cái bánh bao trắng trắng trước mắt, nuốt nước miếng ừng ực, nhưng lại không dám đưa tay ra lấy.
Khương Tuệ Tuệ biết trong lòng cô ấy đang nghĩ như thế nào, Triệu Xuân Hạnh vốn sống trong khổ cực, khi có người đối xử tốt với cô ấy, ngược lại cô ấy sẽ cảm thấy không chân thật. Chỉ là có cái gì đâu mà không chân thật? Một cô gái giống như cô ấy thật sự khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Đầu thai nhầm vào một gia đình tệ bạc, có cha mẹ lòng dạ hiểm độc, không ai thương cô ấy, bọn họ chỉ biết thương bản thân.
“Ăn đi.” Khương Tuệ Tuệ trực tiếp nhét bánh bao vào miệng Triệu Xuân Hạnh.
Triệu Xuân Hạnh chỉ có thể cắn một miếng, ánh mắt bỗng chốc sáng lên. Vừa nhai vừa nuốt với tốc độ thật nhanh, ăn xong miếng trong miệng, lại cắn tiếp một miếng, cuối cùng nhận lấy bánh bao, cắn từng miếng từng miếng rất ngon.
Vốn dĩ là do cô ấy không bao giờ được ăn thịt, chứ đừng nói là bánh bao nhân thịt. Cho dù đã từng được ăn qua bánh bao nhân thịt, nhưng cũng chưa từng ăn qua bánh bao nhân thịt ngon như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-504.html.]
Bánh bao nhân thịt đi vào trong miệng, vừa thơm vừa ngon khiến cô ấy hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi vào trong, nhân thịt thơm, vỏ bánh bao mềm mềm dai dai, lại còn nóng hổi, thật sự rất ngon.
Khương Tuệ Tuệ mỉm cười nhìn cô ấy: “Ăn chậm một chút, không ai cướp của cô đâu, cô ăn nhanh như vậy sẽ ảnh hưởng đến dạ dày đó. Đây đây, uống miếng nước đi.”
Thấy Triệu Xuân Hạnh ăn hết mấy cái bánh bao nhân thịt, Khương Tuệ Tuệ vội vàng đưa tách trà trong tay cho cô ấy.
Triệu Xuân Hạnh cũng sắp nghẹn tới nơi rồi, nhanh chóng nhận lấy tách trà rồi uống vài hớp. Đợi đến khi nước trà trôi tới cổ họng, lúc này cô ấy mới cảm nhận được trà mà cô ấy vừa uống thơm ngon đến mức nào, trà vừa ngọt, lại còn mang theo mùi hương hoa quả, cái hương vị này cô ấy cảm thấy rất quen thuộc, chắc hẳn là cô ấy đã từng ăn qua rồi.
Chỉ là đồ ăn ngon như vậy, tại sao cô ấy lại có thể đã từng ăn qua được chứ?
Khương Tuệ Tuệ thấy ánh mắt mê hoặc của cô ấy, cô lập tức giải thích: “Trà này tôi có bỏ thêm mứt trái cây, là loại được phơi tám tháng, cho nên cô cảm thấy hương vị rất quen thuộc đúng không?”
Lúc này Triệu Xuân Hạnh mới hiểu rõ tại sao cô ấy lại cảm thấy mình đã từng ăn qua món này. Hóa ra là vì trong nước có cho rất nhiều mứt trái cây. Ánh mắt cô ấy tràn đầy vẻ thần kỳ, nhìn Khương Tuệ Tuệ, cảm thấy hôm nay bản thân mình thật sự đã tiếp thu thêm được rất nhiều kiến thức.
Cố Diệp Phi
Được ăn bánh bao nhân thịt thơm ngon, lại còn được uống nước trà ngọt như vậy, dường như cả người đều trở nên thăng hoa. Triệu Xuân Hạnh cũng không phải khổ như thế nữa.
“Đi, chị đưa em đến nơi này.” Khương Tuệ Tuệ kéo tay Triệu Xuân Hạnh đi về phía trước.
Triệu Xuân Hạnh đột nhiên bị một bàn tay mềm mại thon dài chạm vào, cô ấy cúi đầu nhìn nhìn. Bàn tay Khương Tuệ Tuệ trông rất tinh tế, rất trắng sáng, không giống tay cô ấy. Cô ấy làm việc quanh năm suốt tháng, vì thế bàn tay cũng to hơn người bình thường, trên tay đầy rẫy vết thương hở miệng và những vết sẹo cũ, tất cả đều là do thường ngày làm việc mà có.