Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 505

Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:56:08
Lượt xem: 24

Cô ấy không nhịn được mà giật giật ngón tay, cẩn thận chạm chạm vào da thịt non mềm của Khương Tuệ Tuệ, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và cảm thán.

Cứ như vậy, hai người cùng nhau đi tới nhà họ Tạ.

Gần đây Tạ Phương Hoa rất bận rộn, nhưng mà càng bận càng vui, dẫu sao thì càng bận lại càng chứng tỏ các cô kiếm được càng nhiều tiền.

“Bận rộn đến vậy sao?” Khương Tuệ Tuệ vừa mới đi tới cửa, cô đã nói vọng vào bên trong.

Tạ Phương Hoa còn chưa kịp ngẩng đầu đã tiếp tục tất bật với công việc đang dang dở, dẫm lên máy may, trả lời: “Không đâu, gần đây đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều, may mắn có Vệ Bình tới giúp đỡ, nếu không một mình tôi nhất định không thể lo liệu quá nhiều việc vậy được.”

“Tôi cũng đâu có làm được gì nhiều, chẳng qua chỉ là trợ thủ cho cô mà thôi.” Khương Vệ Bình vội vàng ngẩng đầu lên nói, nhìn thấy cô gái phía sau Khương Tuệ Tuệ thì ngẩn người, cô gái theo sau nở một nụ cười tươi tắn.

Tạ Phương Hoa lúc này cũng tạm gác lại việc đang làm, máy may dừng lại, cô ấy ngẩng đầu lên.

Khương Tuệ Tuệ giới thiệu: “Để em giới thiệu với các chị một chút, đây là một người bạn mà em mới vừa quen, tên là Triệu Xuân Hạnh.”

Tạ Phương Hoa vội vàng đi tới, nhìn Triệu Xuân Hạnh cười cười, lại đi rót cho hai người mỗi người một cốc nước: “Em gái Xuân Hạnh, lại đây.”

Triệu Xuân Hạnh thẹn thùng cười cười, đi theo Khương Tuệ Tuệ rồi cùng nhau ngồi xuống, nhìn các cô may quần áo.

Khương Tuệ Tuệ kêu Triệu Xuân Hạnh ngồi xuống trước, còn cô đi đến bên cạnh Tạ Phương Hoa, nói: “Chị Phương Hoa, cái váy lần trước chị may cho em đã xong chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-505.html.]

Cái váy kia đã may xong từ lâu rồi, lúc trước vẫn luôn tất bật với công việc nên Khương Tuệ Tuệ cũng không hỏi đến.

Tạ Phương Hoa nói: “May xong rồi, cái váy kia của cô vốn dĩ là gần hoàn thành rồi, tôi sợ cứ để đó rồi sẽ quên mất nên đã dành ra một chút thời gian may váy cho cô trước. Đang định hôm nay khi cô đến đây đưa bản vẽ sẽ để cô mặc thử xem sao, cái váy này của cô là kiểu mới, trông rất đẹp, lần trước có một cô gái ở binh đoàn nghệ thuật tới đây tìm tôi may quần áo, nhìn thấy cái váy kia của cô thì đã lập tức nói muốn may một cái váy giống như vậy.”

Cố Diệp Phi

Lúc Tạ Phương Hoa nói chuyện cũng không dừng việc đang làm, tay chân vô cùng nhanh nhẹn.

Còn động tác của Khương Vệ Bình thì không được nhanh nhẹn như vậy, cho nên cô ấy không nói chuyện với mọi người, nhưng cô ấy vẫn để ý lắng nghe.

“Thật vậy sao? Mọi người thích thì tốt rồi.” Khương Tuệ Tuệ nói: “Chị Phương Hoa, chị để cái váy kia ở đâu rồi?”

“Ở trên xấp vải ở bên trái, cô cẩn thận tìm xem, để ở ngay trên thôi nên sẽ dễ dàng thấy được ngay.” Tạ Phương Hoa nói.

Khương Tuệ Tuệ vội vàng đi tìm, rất nhanh đã tìm được cái váy. Đầu tiên cô ướm thử lên người. Cái váy này màu hồng phấn, thật sự đây cũng là lần đầu tiên cô mặc màu sắc như vậy, nhưng cô có làn da trắng nõn, cho nên dù mặc màu sắc nào cũng đều khá là xinh đẹp.

Cái váy màu hồng phấn này cũng rất hợp với cô, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Chỉ là Khương Tuệ Tuệ thậm chí còn không mặc thử lên người mình, mà cô đưa cái váy cho Triệu Xuân Hạnh ở bên cạnh, nói: “Xuân Hạnh, cô mặc thử xem.”

Triệu Xuân Hạnh mở to hai mắt, đứng lên từ trên ghế, vẻ mặt không dám tin. Cô ấy không dám mặc, cái váy đẹp như vậy, chất liệu lại còn thoải mái như thế, sao cô ấy có thể mặc được? Cô ấy vội vàng lắc đầu, xua tay từ chối.

Nhưng Khương Tuệ Tuệ lại kiên trì muốn cô ấy mặc, nói: “Cô mau mặc thử cho tôi xem đi, tôi tự mặc thì sẽ không nhìn được có đẹp hay không, coi như cô giúp tôi đi.”

Cuối cùng thì Triệu Xuân Hạnh đã đồng ý thử, cô ấy cho rằng Khương Tuệ Tuệ chỉ kêu cô ấy thử một chút xem có đẹp hay không, đợi sau khi thử xong thì cái váy này vẫn là của Khương Tuệ Tuệ.

Loading...