BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 512
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:58:32
Lượt xem: 37
Tạ Phương Hoa khôi phục lại tinh thần, nghe anh ấy nói mà bật cười.
Kỳ Huy Hoàng nhìn cô ấy cười, có chút ngây ngẩn cả người, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm. Đây là lần đầu tiên Kỳ Huy Hoàng nhìn thấy Tạ Phương Hoa cười, ngày thường cô ấy như một con thỏ con bị dọa cho hoảng sợ, dường như chỉ cần nói chuyện lớn giọng một chút thôi cũng có thể dọa cô ấy rồi.
Lúc này cô ấy mỉm cười trông đẹp đến mức mê hoặc lòng người.
Kỳ Huy Hoàng nói: “Cô cười lên rất là đẹp, cô phải cười nhiều nhiều mới được, đừng suốt ngày cứ cúi đầu cắn môi làm gì, tôi cũng sẽ không ăn thịt cô mà, đúng không?”
Giọng điệu của anh ấy nửa đùa nửa thật chọc cười Tạ Phương Hoa, cô ấy lại càng cười tươi hơn nữa. Đôi mắt chứa đựng đầy vẻ ôn nhu, đẹp cực kỳ.
Chỉ là cô ấy cũng không thể cười nổi nữa, khóe mắt ngân ngấn nước, có hơi đỏ lên như thể sắp khóc...
“Sao cô lại không cười nữa?” Kỳ Huy Hoàng ngồi xuống trước bàn làm việc nhìn Tạ Phương Hoa.
Tạ Phương Hoa cắn môi, cô ấy không nói gì nữa.
Cố Diệp Phi
Từ góc độ này của Kỳ Huy Hoàng nhìn qua, chỉ thấy chiếc cằm nhòn nhọn của cô ấy lộ ra, khuôn mặt cô ấy rất nhỏ, màu da rất trắng, lông mi vừa mảnh vừa dài, đôi môi hồng hồng, thoạt nhìn vô cùng mê hoặc.
Anh ấy nhớ lại hơn nửa tháng nay đã không gặp Tạ Phương Hoa, anh ấy cứ mơ đi mơ lại cái giấc mơ kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-512.html.]
Trong mơ, Tạ Phương Hoa để lộ ra đường cong mê hoặc đến cực độ, nằm ở trên giường. Còn anh ấy giống như một con sói đói mà nhào lên, hôn môi cô ấy rồi hôn lên từng thớ da thịt, anh ấy gọi tên cô ấy từng chữ từng chữ một... Phương Hoa, Phương Hoa....
Cái tên này thật là dễ nghe, cho dù học vấn của anh ấy không cao lắm, nhưng cũng cảm nhận được sâu sắc ý thơ ẩn chứa trong cái tên này.
Anh ấy là một thanh niên trai tráng, đang ở trong độ tuổi tràn đầy tinh lực nhất. Kể từ đêm hôm đó, anh ấy không thể nào quên được Tạ Phương Hoa. Anh ấy nghĩ nếu hai người thuận lợi ở bên nhau thì sẽ sớm đăng ký kết hôn, về sau sẽ chung sống cùng nhau.
Mặc dù Tạ Phương Hoa đã nói cô ấy không suy xét, nhưng Kỳ Huy Hoàng vẫn muốn tranh thủ một lần nữa, anh ấy nhìn thẳng vào mắt Phương Hoa, vô cùng nghiêm túc mà nói: “Đồng chí Tạ, hay là cô hãy cẩn thận suy xét một chút đi. Mặc dù trước kia tôi từng ly hôn, nhưng mà chuyện đó cũng không thể trách tôi được, cô đừng nghĩ tôi là người vứt bỏ vợ mình như vậy.”
Người vợ trước của Kỳ Huy Hoàng là người mà anh ấy cưới ở nông thôn. Một ngày sau khi kết hôn, anh ấy đã phải lập tức quay về đội, lúc ấy vì muốn tiện cho vợ, anh ấy đã để vợ ở lại nông thôn, ai ngờ sau đó khi về nhà thăm người thân, anh ấy đã tận mắt nhìn thấy vợ mình và người đàn ông khác quấn lấy nhau, công khai cắm sừng anh ấy.
Kỳ Huy Hoàng tự nhận bản thân không có lỗi gì với vợ trước, lúc anh ấy đi bộ đội, mỗi tháng đều gửi tiền trợ cấp về nhà. Người phụ nữ kia đúng là không có lương tâm, lấy tiền trợ cấp của anh ấy để nuôi người đàn ông khác, lại còn đối đãi với mẹ anh ấy không tốt.
Kỳ Huy Hoàng đánh người đàn ông kia một trận, nhưng không hề ra tay với phụ nữ, chẳng qua anh ấy chỉ không quan tâm cô ta khóc lóc sướt mướt, ngày hôm sau quay về đội làm báo cáo xin ly hôn, và thế là anh ấy đã ly hôn với vợ trước.
Nhưng dù sao thì chuyện bị vợ trước cắm sừng cũng không phải là chuyện tốt lành gì, thế nên Kỳ Huy Hoàng cũng không nói nhiều với Tạ Phương Hoa, anh ấy chỉ nói cho cô ấy biết rằng bản thân anh ấy không phải loại người đối xử không tốt với vợ.
“Nếu cô theo tôi, sau khi hai chúng ta kết hôn, mỗi tháng tôi đều sẽ đưa tiền trợ cấp của tôi cho cô, tôi không cần cô phải làm gì cả, chỉ cần cô có thể đối xử tốt với mẹ tôi là được.” Kỳ Huy Hoàng nói.
Mẹ anh ấy là người trung thực, chỉ cần Tạ Phương Hoa đối xử tốt với mẹ anh ấy thì mẹ anh ấy cũng sẽ đối xử tốt với Tạ Phương Hoa, đây cũng không phải việc gì khó.