BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 526
Cập nhật lúc: 2024-09-18 21:02:02
Lượt xem: 34
Ngày thường Tạ Phương Hoa nhẹ nhàng hiền dịu như một con thỏ trắng, hôm nay lại khiến anh ấy phải cật lực nài nỉ.
Anh ấy nhận sai thôi vẫn chưa đủ, cô ấy khẽ hừ một tiếng, mở vòng tay anh ấy ra, ngồi dịch sang bên cạnh cách xa một chút.
Cố Diệp Phi
Kỳ Huy Hoàng nhìn dáng vẻ này của cô ấy, vừa tức giận vừa buồn cười. Hóa ra không phải cô ấy không tức giận, mà là khi có người trêu chọc đến chị em tốt của cô ấy thì cô ấy mới trở nên tức giận.
Kỳ Huy Hoàng cảm thấy nhìn Tạ Phương Hoa lúc tức giận cũng rất đáng yêu, nhưng đáng yêu thì đáng yêu, vợ giận thì vẫn phải dỗ dành mới được.
Anh ấy lại một lần nữa ngồi sát vào Tạ Phương Hoa, nói: “Hôm nay cũng muộn rồi, đợi sáng mai anh sẽ đến gặp bà Tống giải thích rõ ràng, sau đó sẽ nói rõ với em họ anh, có được không? Phương Hoa, em cũng đừng giận anh, em xem này, khó khăn lắm anh mới được nghỉ một ngày đấy……”
Còn chưa nói xong, lúc này Tạ Phương Hoa cũng đã có động tĩnh. Cô ấy quay đầu lại nhìn anh ấy, thấy biểu cảm của anh ấy chân thành tha thiết, giọng điệu cũng rất chân thành, cô ấy không nỡ giận nữa.
Hơn nữa đại đội chỗ Đan Hà ở có hơi xa, hôm nay cũng đã muộn quá rồi, đi cũng không tiện, cô ấy đành cho phép Kỳ Huy Hoàng ngày mai tìm Đan Hà giải thích.
Hừ, cô ấy không cảm thấy mình làm như vậy có gì là không đúng, đây là sự trừng phạt đối với sai lầm của Kỳ Huy Hoàng, ai biểu anh ấy không biết gì mà đã làm chuyện chia rẽ đôi uyên ương, nếu vì chuyện này mà Tuệ Tuệ đau lòng thì phải làm sao bây giờ!?
“Bây giờ cũng đã hơn 8 giờ rồi, có phải là quá muộn rồi hay không?” Kỳ Huy Hoàng vừa nhìn đồng hồ, vừa hỏi.
Dù sao thì ở binh đoàn 8 giờ là đã tắt đèn, lúc này mọi người đều đã ngủ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-526.html.]
“Không muộn, mới 8 giờ mà thôi, nhà bà Tống vẫn còn chưa ngủ, nhà bọn họ mỗi lần ăn cơm tối xong đều sẽ ra ngoài sân. Nếu hôm nay anh không đi nói, vậy cái rượu này……” Tạ Phương Hoa vừa nói vừa đem rượu giấu đi: “Anh cũng không được phép uống. Sau này cũng đừng tới tìm em, đợi khi nào Tuệ Tuệ hết giận, anh mới được tới đây.”
Ngày thường Tạ Phương Hoa nào dám nói chuyện với Kỳ Huy Hoàng bằng dáng vẻ này, chẳng qua hôm nay vì Tuệ Tuệ nên cô ấy mới có can đảm như thế này.
Nhưng nhờ vậy cũng có thể nhìn ra được Kỳ Huy Hoàng có thật sự thích cô ấy hay không, có phải thật sự giống như anh ấy nói bản thân là một người đàn ông đối xử tốt với vợ hay không.
Nếu Kỳ Huy Hoàng ngoan ngoãn nghe lời cô ấy, vậy chứng tỏ những gì anh ấy nói đều là thật, nhưng nếu anh ấy không chịu đi, còn vì những lời Tạ Phương Hoa nói mà tức giận, vậy Tạ Phương Hoa sẽ cảm thấy những lời này đều là giả, cô ấy cũng không muốn ở bên cạnh Kỳ Huy Hoàng nữa.
Mặc dù cô ấy nói vì nguyên nhân thành phần gia đình cho nên tới nay cũng không tìm người yêu. Nhưng cô ấy cũng không phải loại người có thể tùy tiện gả cho bất kỳ ai, kết hôn là chuyện quan trọng của đời người, nửa đời sau của cô ấy phải giao cho một người đàn ông có trách nhiệm và biết yêu thương vợ.
Cô ấy đã khổ đủ rồi, không muốn lại phải chịu khổ nữa đâu.
Nếu không được nữa, vậy cứ như Tuệ Tuệ nói, chuyên tâm lo cho sự nghiệp, hiện tại tiệm may của cô ấy đang làm ăn càng ngày càng tốt, nếu không tìm được người đàn ông tốt, vậy cùng lắm cô ấy không gả cho ai là được rồi.
Nghĩ như vậy xong, Tạ Phương Hoa yên lặng nhìn Kỳ Huy Hoàng, chờ đợi câu trả lời của anh ấy.
“Được được được, bây giờ anh đi ngay.” Giọng điệu của Kỳ Huy Hoàng có chút bất đắc dĩ, nhưng không hề có nửa phần không vui.
Anh ấy cũng thật sự không có cách nào để đối phó với Tạ Phương Hoa, ngày thường cô ấy mềm mỏng như bông, không ngờ trên thực tế lại rất có nguyên tắc. Nhưng như vậy cũng tốt, anh ấy ước gì cô ấy như vậy, cho dù có mềm như bông hay nhìn dễ bắt nạt, thì khi không có anh ấy ở bên cạnh, cô ấy cũng không được để cho kẻ khác ức hiếp.