BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 529
Cập nhật lúc: 2024-09-18 21:02:48
Lượt xem: 36
Cảm nhận được bàn tay anh đang nắm lấy tay cô thật chặt, trong lòng Khương Tuệ Tuệ cảm thấy vô cùng ấm áp, cô ghé mắt nhìn Tống Thời Thanh, khóe miệng khẽ cong lên.
Đúng lúc này, Khương Vệ Quốc vốn đã ngủ rồi đột nhiên phát ra động tĩnh: “Tú Cầm, em đang nói chuyện với ai vậy? Là em út về sao?”
Phản ứng đầu tiên của Lý Tú Cầm là muốn giấu hai người Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh đi, nhưng cô ấy chợt quên mất, lần này bọn họ đến đây, rất có khả năng chính là muốn công khai mối quan hệ của hai người bọn họ.
Cô ấy vội nói: “Đúng vậy, là em út đã trở về, em nói với em ấy là mẹ có chừa cơm cho em ấy ở nhà bếp, anh không cần lên đây đâu, cứ tiếp tục ngủ đi.”
Nói xong, Lý Tú Cầm đưa mắt ra hiệu với Khương Tuệ Tuệ.
Khương Tuệ Tuệ thè lưỡi, vội kéo Tống Thời Thanh đến phòng bà Tống.
Đèn trong phòng bà Tống đã tắt, nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ đã ngủ, hai người già thì ngủ ít hơn trước kia, lúc này chắc cả hai vẫn còn chưa ngủ đâu.
Hơn nữa hôm nay Tuệ Tuệ không ăn cơm tối mà đã đi ra ngoài, mặc dù Lý Tú Cầm nói Tuệ Tuệ đến chỗ thợ may Tạ có việc, nhưng ngày thường cho dù Tuệ Tuệ muốn đến chỗ thợ may Tạ thì cũng đều ăn cơm tối rồi mới đi, hôm nay lại đi gấp như vậy, đến cơm tối cũng không kịp ăn, bà Tống có chút lo lắng, có phải cửa hàng của bọn họ gặp phải chuyện gì rồi không.
Một khi người già lo lắng thì lại càng khó đi vào giấc ngủ hơn.
Hai người đang lẩm bẩm nói về Tuệ Tuệ thì nghe thấy tiếng đập cửa ‘thùm thụp’, sau đó nghe giọng của Tuệ Tuệ hỏi: “Bà nội, ông nội, hai người ngủ chưa ạ?”
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-529.html.]
Hai người sẽ không nghe nhầm tiếng của Tuệ Tuệ, bà Tống cầm đèn pin bước xuống giường, vừa lên tiếng trả lời: “À, là Tuệ Tuệ đã về rồi sao? Bà nội còn chưa ngủ đâu, bà mở cửa cho cháu ngay đây.” Đang nói thì cửa đã mở ra.
Đèn pin chiếu lại đây, bà Tống nhìn thấy Tuệ Tuệ đang đứng trước cửa, bên cạnh còn có Tống Thời Thanh. Ánh sáng đèn pin dừng lại trên tay hai người, mười ngón tay đan vào nhau, đầu tiên là bà Tống sửng sốt, sau đó trên mặt lại lộ ra vài phần vui sướng.
Tống Thời Thanh cũng không vì bà Tống nhìn thấy mà buông tay đang nắm tay Tuệ Tuệ ra, anh càng nắm chặt hơn, nói với bà Tống: “Bà nội.”
Bà Tống cũng không hỏi nhiều, trước tiên kêu bọn họ vào trong, nói: “Thời Thanh cũng về sao? Mau vào trong, mau vào trong đi.”
Hai người đi theo bà Tống vào phòng, đèn cũng được bật lên.
Ông Tống mặc xong quần áo thì bước xuống giường, nhìn thấy Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh cùng xuất hiện thì biểu cảm còn khoa trương hơn bà Tống nhiều, đặc biệt là khi nhìn thấy Tống Thời Thanh vẫn còn nắm tay Tuệ Tuệ, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Với Tuệ Tuệ mà nói, phản ứng của ông Tống vẫn đúng như cô dự kiến, nhưng phản ứng của bà Tống quá trấn tĩnh, khiến cô có chút khó hiểu, trong lòng nghĩ, bà Tống đột nhiên nhìn thấy cô và Tống Thời Thanh tay nắm tay cùng xuất hiện, lẽ nào không giật mình sao?
Nhưng biểu cảm của bà Tống thoạt nhìn giống như có hơi bình thường…… Không những bình thường mà còn có chút vui mừng hớn hở nữa……
Trong khi Tuệ Tuệ vẫn còn đang khó hiểu, thì bà Tống đã mở miệng nói chuyện, bà ấy cười hiền từ, nói: “Tuệ Tuệ, nhất định là cháu không hiểu, tại sao bà nội nhìn thấy cháu và Thời Thanh ở bên nhau, nhưng lại không giật mình một chút nào có đúng không?”
Khương Tuệ Tuệ có chút ngượng ngùng mà gật đầu.
Bà Tống nhìn Tống Thời Thanh, rồi lại nhìn Tuệ Tuệ, nói: “Làm sao bà nội có thể không biết rõ tâm tư của cháu trai mình chứ, chuyện Thời Thanh thích cháu, bà đã sớm nhìn ra rồi. Nhưng mà đứa nhỏ Thời Thanh này, từ trước đến nay luôn hướng nội, lại vì chuyện trong nhà mà nó vẫn luôn canh cánh trong lòng, sợ ở bên cháu sẽ liên lụy đến cháu, cho nên bà nội và Thời Thanh cũng suy nghĩ giống nhau, cho tới nay, bà đặc biệt hy vọng Thời Thanh có thể ở bên cạnh cháu, nhưng lại sợ cả nhà chúng ta sẽ liên lụy đến cháu.”