Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 545

Cập nhật lúc: 2024-09-18 21:07:01
Lượt xem: 29

Cô còn đeo vòng tay, đây là vòng tay mà bà Tống đích thân cho cô, nói là con dâu nhà họ Tống mới có thể đeo.

Đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa có tiếng động, Khương Tuệ Tuệ quay đầu nhìn, còn tưởng rằng là Tống Thời Thanh đã trở lại. Nhưng sau khi cô chạy đến thì lại không phát hiện bóng người nào.

Cô thở dài, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Tống Thời Thanh, chừng nào thì anh mới tới cưới em.”

Không phải cô không tin anh, chỉ là thời gian chờ đợi anh thật sự quá dày vò cô. Cô cũng không sợ người khác nói gì, cô biết tới khi Tống Thời Thanh đến, những lời đồn đó sẽ tự động sụp đổ.

Chỉ là cô cân nhắc, nếu sớm biết như vậy, mấy ngày trước cô đã đến binh đoàn gặp Tống Thời Thanh rồi. Gần đây nhất bọn họ lại không có đơn hàng nào ở binh đoàn, cũng đã mười ngày rồi cô không đến binh đoàn, hơn nữa cũng đã nửa tháng rồi cô và Tống Thời Thanh không gặp nhau.

Cô nhớ anh.

Ngày thứ hai.

Trong thôn đột nhiên xuất hiện một chiếc ô tô nhỏ, rất nhiều người tò mò lại gần xem náo nhiệt, nghĩ thầm liệu có phải Tống Thời Thanh đã trở lại hay không. Nhưng khi người trên xe bước xuống rồi thì họ mới phát hiện không phải là Tống Thời Thanh.

Cố Diệp Phi

Sau khi nghe ngóng mới biết được hóa ra là lãnh đạo ở huyện thành tới điều tra, đại đội trưởng vội vã đón tiếp.

Nào ngờ lại có một người xông tới chỗ lãnh đạo, hét lớn: “Tôi có chuyện muốn báo, tôi có chuyện muốn báo!”

Mọi người nhìn nhau rồi nhìn người vừa đột nhiên xông ra, đó là Đàm Thiên Vĩ vừa đen vừa gầy, anh ta chỉ vào nhà họ Khương, nói: “Tôi muốn báo là Khương Tuệ Tuệ đang cất giấu sườn xám phong kiến ở trong nhà!”

Sắc mặt đại đội trưởng dần biến đổi, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu với kế toán Lý bên cạnh: “Tiểu Lý, mau chóng kéo cậu ta xuống đi, đừng để cậu ta ở đây nói hươu nói vượn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-545.html.]

Lại nói với lãnh đạo: “Bí thư Trương, ngài đừng nghe lời cậu ta. Đầu óc cậu ta không được tỉnh táo, tên cậu ta là Đàm Thiên Vĩ, vốn dĩ là thanh niên trí thức đến chỗ chúng tôi, nhưng phẩm hạnh bất chính, tôi đã từng báo cáo qua với cấp trên rồi.”

Nhưng bí thư Trương lại không dễ lừa như vậy, ông ấy thân là trưởng bí thư huyện, lần này cũng là được huyện trưởng phái xuống điều tra, vì thế liền nói: “Các người cứ để cậu ta tiếp tục nói đi.”

“Cậu là Đàm Thiên Vĩ sao? Khương Tuệ Tuệ mà cậu nói là ai? Hiện đang ở đâu? Có cái gì mà phong kiến, cậu dẫn tôi qua đó xem thử.” Bí thư Trương hỏi.

Đàm Thiên Vĩ giãy giụa thoát khỏi sự trói buộc của kế toán Lý, đưa bí thư Trương đến nhà họ Khương.

Đúng lúc Khương Tuệ Tuệ đang chơi trong nhà cùng với Nữu Nữu và Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt đã hơn sáu tháng tuổi rồi, cũng đã nhận biết một vài người, thích nhất là được Khương Tuệ Tuệ ôm, mỗi lần Khương Tuệ Tuệ ôm cô bé luôn cười ‘khanh khách’, trông vô cùng đáng yêu.

Hai ngày nay vì không có tin tức của Tống Thời Thanh, Lý Tú Cầm sợ tâm trạng của Khương Tuệ Tuệ không tốt, cho nên đã để Nữu Nữu chơi với Khương Tuệ Tuệ.

Lúc này bên ngoài có động tĩnh, động tĩnh lại không nhỏ, hóa ra là Đàm Thiên Vĩ đưa bí thư Trương tới, đám người kia cũng chạy theo xem náo nhiệt.

Cửa bị mở ra, Đàm Thiên Vĩ liền chỉ vào Khương Tuệ Tuệ đang ngồi trong sân ôm trẻ con mà nói: “Lãnh đạo, chính là cô ta! Trong nhà cô ta có cất giấu sườn xám!”

Mặc dù Chủ tịch đã qua đời, nhưng sườn xám vẫn bị coi là tàn dư của phong kiến.

Bí thư Trương nhanh chóng kêu người đi lục soát, ban đầu đại đội trưởng còn nói giúp Khương Tuệ Tuệ, kết quả Khương Tuệ Tuệ lại thoải mái để cho bọn họ lục soát, nhìn đại đội trưởng và nói cô làm chuyện ngay thẳng, không có gì phải sợ, lúc này đại đội trưởng mới không nói gì.

Quả nhiên, sau khi những người đó đi vào lục soát thì không lục soát được bất cứ thứ gì cả.

Bí thư Trương đang rất tức giận, Đàm Thiên Vĩ không thể tin được mà nói: “Không thể nào, rõ ràng đêm qua tôi nhìn thấy cô ta mặc nó trên người, không thể nào, rõ ràng là có, sao có thể không tìm thấy được!”

Loading...