BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 94
Cập nhật lúc: 2024-09-16 09:40:01
Lượt xem: 61
Đầu tiên, Tống Thời Thanh cắt hai cân thịt ba chỉ, sau đó nhìn Khương Tuệ Tuệ, như thể đang hỏi xem là rốt cuộc cô muốn lấy xương trâu hay là lấy thịt mỡ.
Khương Tuệ Tuệ chỉ có thể thở dài và thỏa hiệp: "Vậy thì cắt thêm một cân thịt mỡ cho tôi đi."
Thực ra, cô muốn mua xương trâu là có lý do, nước hầm xương trâu rất ngon, dù là dùng làm món hầm hay dùng làm nước dùng ăn mì thì cũng đều rất ngon.
Rắc thêm một ít hành lá lên trên, thêm nửa muỗng cà phê dầu ớt, nếu có đậu hũ cắt nhỏ thì cho thêm một ít vào sẽ rất ngon.
Ăn hết tô mì và húp thêm một ngụm nước dùng sẽ khiến đầu lưỡi muốn run lên.
Nhưng cô quên rằng đây là năm 1975, không phải thời đại của cô trước đây, lúc này không ai đủ tiền mà đi mua xương, thịt mỡ mới là thứ bán đắt hàng nhất.
Tống Thời Thanh giơ con d.a.o lên và cắt miếng thịt béo nhất cho cô và đưa cho Khương Tuệ Tuệ.
Khương Tuệ Tuệ nhìn những lớp mỡ béo ngậy trên đó và không khỏi rùng mình, ăn chỗ này vào trong bụng thì rốt cuộc là béo biết bao nhiêu đây.
Nhưng Lưu Ái Đệ rất hài lòng, miếng mỡ này rất tốt, chất lượng tốt hơn nhiều so với những người phía trước đã mua, cô ta biết rằng Tống Thời Thanh sẽ không quên những gì cô ta đã giúp cho anh trước đây.
Sau khi lấy thịt và đưa tiền, Khương Tuệ Tuệ định quay người rời đi, nhưng Lưu Ái Đệ không vội rời đi.
Cô ta đứng một bên cười ngây ngô với Tống Thời Thanh: "Này, này, thanh niên trí thức Tống, anh còn nhớ tôi không? Hôm nay chúng ta đã gặp nhau ở trên núi."
Tống Thời Thanh tỏ vẻ khó hiểu mà nhìn cô ta một cái, sau đó thờ ơ gật gật đầu: "Ừm, tôi nhớ rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-94.html.]
Sau đó không có hành động nào khác.
Lưu Ái Đệ không chịu từ bỏ ý định, còn muốn nói tiếp cái gì đó, lại bị Triệu Anh Lai phía sau đẩy ra một phen: "Mua hay không mua? Không mua thịt thì nhanh đi đi, đừng có đứng ở đây cản đường!"
Lưu Ái Đệ rất tức giận, nhưng thấy rằng Tống Thời Thanh thực sự không có ý định chia thịt cô ta, cô ta tức giận vặn người, ưỡn m.ô.n.g rồi tức giận rời đi.
Cố Diệp Phi
Khương Tuệ Tuệ trông có vẻ rất khó hiểu, tự hỏi đồng chí Lưu Ái Đệ đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô ta lại đột nhiên nổi giận? Chỉ vì cô nói muốn mua một cân xương trâu hay sao?
Không, không đến mức đấy đúng không?
Hơn nữa, chẳng phải cô đã đổi xương trâu thành thịt mỡ rồi hay sao? Chẳng lẽ một miếng thịt mỡ béo ngậy như vậy mà vẫn không đúng ý cô ta sao?
Không thể hiểu được, Khương Tuệ Tuệ không thèm nói chuyện với cô ta nữa, đi về nhà với miếng thịt đang xách trong tay.
Tống Thời Thanh cắt thịt cho người mua thịt tiếp theo, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Khương Tuệ Tuệ đang đi xa, trong lòng là mớ cảm xúc lẫn lộn. Nhưng anh nhanh chóng buộc mình tập trung vào việc cắt thịt và không nghĩ nhiều nữa.
Hiện giờ anh là người không có tư cách gì cả, lời hứa muốn cho ông bà trải qua những ngày tháng sống thật tốt cũng không làm được thì làm gì có tư cách suy nghĩ đến những việc như tình yêu nam nữ.
Đến lượt Triệu Anh Lai, bởi vì Lâm Hồng Binh là một quân nhân và được trợ cấp mấy chục tệ hàng tháng, vì vậy điều kiện của gia đình bọn họ cũng rất tốt, cho nên lần này cũng đến đây mua mấy cân thịt trâu mang về.
“Tôi muốn mua chân trước của con trâu, cắt cho tôi thêm một ít thịt.” Triệu Anh Lai chỉ vào chân trước của con trâu và nói.
Bà ta đã sớm để mắt tới cái chân trước của con trâu, thịt trâu phần nào ngon nhất? Tất nhiên phải là phần thịt bắp.
Lâm Hồng Binh đi lính mấy năm, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng rất hậu hĩnh, hàng tháng đều sẽ gửi tiền về, cho nên nhà họ Lâm đương nhiên sẽ không giống như những nhà khác trong xã trong bụng không có tí nước thịt nào, lại còn thèm thuồng thịt mỡ.