Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 97

Cập nhật lúc: 2024-09-16 09:41:40
Lượt xem: 77

"Thím muốn mua thịt chân trước, cậu ấy nói cậu ấy sẽ không bán nó, nhưng thím muốn mua thịt chân sau thì cậu ấy cũng không chịu bán, thím có thể mua loại thịt gì khác đây? Tùy tiện mua một ít thịt là được rồi."

Và thế là Triệu Anh Lai mua ba cân thịt trên bụng trâu rồi đi khập khiễng về nhà.

...

Khương Thúy Thúy là người đến muộn, và cũng là người cuối cùng xếp hàng.

Khi đến lượt cô ta, mọi thứ khác đều đã được bán, chỉ còn lại một cái đầu trâu, một miếng xương sườn và bốn chiếc chân trâu. Cô ta đã biết Tống Thời Thanh không bán chân trâu, trên đầu bò không có bao nhiêu thịt, hơn nữa còn nặng nên không thuộc phạm vi cô ta muốn mua.

Sau khi suy nghĩ, cô ta nghĩ bản thân mình nên mua một ít sườn bò.

Dù cũng rất nặng nhưng ít ra có thịt cũng còn hơn đầu bò, ăn cũng ngon hơn. Hơn nữa, sườn bò đều là của người khác dư lại bán không được, giá ít nhất phải rẻ hơn một nửa đúng không?

Không ngờ khi cô ta chỉ vào sườn bò và hỏi liệu chúng có thể được bán với giá rẻ hơn không, Tống Thời Thanh chỉ đáp lại hai từ: “Không thể.”

Khương Thúy Thúy tức giận đến mức cảm thấy rằng Tống Thời Thanh đã cố tình làm điều đó, có ai bán xương sườn trâu và thịt trâu chung một giá hay không!?

Nhưng nếu lần này không mua thì chưa chắc lần sau sẽ được ăn thịt trâu.

Trong xã có nuôi lợn, đến Tết Nguyên Đán mới mổ lợn, nhà nào cũng mua được một chút dù ít dù nhiều. Nhưng thịt trâu thì khác, trong xã ít trâu bò, đến mùa xuân hàng năm phải giữ lại để cày bừa, trừ khi ốm đau hoặc ngã lăn ra chết, còn không thì không thể g.i.ế.c trâu bò được.

Tức đến mức nghiến răng, Khương Thúy Thúy nghĩ rằng dù sao thì tháng sau cô ta cũng sẽ gả vào nhà họ Lâm và sống một cuộc sống tốt đẹp. Lâm Hồng Binh có khoản trợ cấp hơn hai mươi nhân dân tệ mỗi tháng, cộng với các loại vé, vì vậy bây giờ không cần phải trông chờ vào số tiền ít ỏi này nữa.

“Được, vậy anh có thể cắt một cân sườn trâu cho tôi.” Khương Thúy Thúy lấy tiền ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-97.html.]

Cô ta còn chưa kịp lấy tiền ra, Tống Thời Thanh đang thu dọn đồ đạc cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: "Không bán."

Khương Thúy Thúy: "..."

Cô ta tức giận đến mức dậm chân: "Tống Thời Thanh, ý của anh là gì? Anh đang đùa tôi hay sao? Anh không muốn bán nó thì cứ nói thẳng ra đi, tại sao lại giấu diếm không nói ra, khi tôi dự định mua thì lại nói không bán!"

Tống Thời Thanh dùng một miếng vải để lau vết m.á.u khô trên dao, trong đôi mắt như chim ưng của anh lóe lên một tia lạnh lùng: “Cô chỉ hỏi tôi là có thể bán rẻ hơn một chút hay không chứ không hỏi tôi là có bán hay không.”

Cảnh tượng này nhìn trông có hơi chọc tức người khác, cho dù trong lòng Khương Thúy Thúy có tức giận đến đâu, cô ta cũng không dám nói thêm gì nữa. Cô ta hừ một tiếng rồi phì phì giận dữ bỏ đi.

Tống Thời Thanh này luôn ở một mình, bình thường không nói chuyện sẽ trông rất đáng sợ. Hơn nữa nghe nói khi còn ở thành phố còn thường xuyên đánh nhau với đám du côn, một người có thể đánh với một nhóm!

Biết đâu trong lúc tức giận, anh sẽ chĩa mũi d.a.o vào cổ cô ta thì sao?

Khương Thúy Thúy còn chưa muốn chết, sao cô ta dám tiếp tục khiêu khích Tống Thời Thanh? Cô ta chỉ có thể nuốt cơn tức giận vào bụng mà thôi.

...

Sau khi dọn dẹp quầy hàng, Tống Thời Thanh đi về nhà với một tay cầm cái đầu trâu và một miếng sườn trâu lớn, tay kia cầm bốn cái chân trâu.

Về đến nhà, anh đưa cái đầu và hai cái chân sau của con trâu cho bà nội, nhờ bà hôm nay cắt một miếng đùi trâu đem ra xào để ăn trước, phần còn lại mang đi ướp muối, để lúc đó làm thành thịt trâu hun khói.

Cố Diệp Phi

“Nhà chúng ta còn rất nhiều mỡ lợn, nên lần này cháu không để lại chút thịt mỡ nào.” Tống Thời Thanh giải thích với bà nội Tống.

Bởi vì đại đa số mọi người trước hết phải để lại một miếng thịt mỡ cho nhà của chính mình, sau này có thể dùng làm dầu để chiên dầu nấu ăn.

Loading...