Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:42:07
Lượt xem: 125
Dư Đồng đứng ở cửa sửng sốt, cô ấy quay đầu lại liếc nhìn sắc mặt Úc Tưởng một cái sau đó nghiêng người kêu: “Cậu cả Trữ.”
Trữ Lễ Hàn đang mặc một chiếc áo khoác ngoài Chesterfield màu xám khói, trông anh như vừa mới đến dự một dịp trang trọng nào đó vậy.
Trên tay trái anh đang cầm một bó hoa hồng rất lớn, những bông hồng Juliet to màu hồng và màu be nhạt được bó chặt lại với nhau làm bớt đi phần lạnh lẽo cao quý không thể chạm tới trên người anh.
Trữ Lễ Hàn cứ như vậy bước vào cửa.
Trong khoảnh khắc đó, mọi người đều cảm nhận được sự khác biệt một trời một vực.
Sau đó mới là chút gì đó ghen ghét không miêu tả được thành lời.
Không phải là ghen tị điều gì khác, chủ yếu là lúc cậu cả Trữ bước vào cửa cũng không hề bị nhốt ngoài đợi mười phút, lại càng không bị vệ sĩ của Úc Tưởng chặn lại.
Sự chênh lệch trong cách đối xử nhiều ra phết.
“Cậu cả.”
“Cậu cả Trữ.” Lúc này, quản lý với trợ lý của Hề Đình và Nguyên Cảnh Hoán mới lấy lại tinh thần rồi lần lượt mở miệng.
“Mời cậu cả ngồi.” Bốn chữ này như nghẹn lại trong cổ họng bọn họ vậy.
Bởi vì khi bọn họ quay đầu lại đã phát hiện trong phòng khách có tổng cộng ba bộ ghế sô pha, dường như cả ba bộ ghế sô pha đó đã bị bọn họ ngồi gần hết rồi.
Đây không phải là tiêu rồi sao.
Mấy người quản lý đã toát cả mồ hôi lạnh.
Quản lý của Hề Đình đứng dậy trước, anh ta đang muốn nói là tại sao cậu cả lại không ngồi chỗ này của tôi, thế nhưng khi lời đến môi thì anh ta lại cảm thấy không đúng lắm.
Anh ta đang ngồi cạnh Hề Đình.
Nếu cậu cả thực sự qua đây ngồi thì Hề Đình sẽ không bị đánh c.h.ế.t chứ?
Thế là mọi người đều lần lượt đứng dậy. Bọn họ cứ đứng đó như thể bị phạt vậy nhưng không một ai lại không biết xấu hổ mà nói rằng cậu cả đến chỗ này của tôi ngồi đi.
Đây có được coi là bị cậu cả bắt gian tại trận hay không?
Các quản lý và trợ lý nghĩ trong run rẩy.
“Anh cả đến thật là không khéo rồi, tôi thấy hình như nơi này đã không còn chỗ nào cho anh cả ngồi...” Lăng Sâm Viễn còn chưa thốt ra chữ cuối cùng.
Má nó!
Lăng Sâm Viễn gan quá!
Các quản lý đổ mồ hôi hột như suối, thầm nghĩ chẳng lẽ hôm nay mình lại phải chứng kiến cảnh tranh đấu của chốn thượng lưu hay sao? Bọn họ cũng không dám xem nó đâu...
Úc Tưởng đột nhiên hô một tiếng xen ngang vào: “Là tặng cho em à?”
Từ khi đến thế giới này đến giờ, cô mới chỉ nhận được một xe hoa hồng của Hà Vân Trác, sau đó cô lại còn phải bán qua tay hết chỗ hoa đó nữa.
Trữ Lễ Hàn chẳng thèm nhìn những người khác, thậm chí còn chẳng ngó ngàng gì tới hành động khiêu khích của Lăng Sâm Viễn.
Cái thái độ coi khinh này so với việc lên tiếng phản bác mỉa mai thì còn chí mạng hơn nhiều.
“Ừ.” Trữ Lễ Hàn lên tiếng trả lời, sau đó anh sải đôi chân dài bước tới trước mặt Úc Tưởng và đưa bó hoa trong tay cho cô.
Úc Tưởng ôm bó hoa vào lòng và hỏi: “Đây là loại hoa hồng gì vậy? Nó không giống với mấy loại hoa hồng thường gặp.” Bên trên nó có hương trà thoang thoảng, màu sắc thanh nhã và những cánh hoa được cắt độc đáo trông rất đẹp mắt, như làn váy được trang trí rực rỡ vậy.
“Hoa hồng Juliet của David Austin.” Trữ Lễ Hàn thản nhiên đáp lại. Anh đột nhiên cúi người xuống ôm lấy Úc Tưởng sau đó đặt cô về phía tay vịn của ghế sô pha một cách vô cùng tự nhiên rồi anh mới ngồi xuống ngay sau đó.
Mọi người: !
Ôi đờ mờ!
Đúng vậy, những chiếc ghế sô pha khác đã không còn chỗ ngồi trống nhưng bên cạnh cô Úc vẫn còn chỗ mà! Chỉ là chưa từng có ai dám nghĩ tới việc ngồi cạnh cô Úc mà thôi! Cậu cả Trữ đúng là khác biệt!
Lăng Sâm Viễn: “...”
Mẹ kiếp, tính sai mất rồi.
Thế nhưng nếu trước đó Lăng Sâm Viễn thực sự muốn làm như vậy thì anh ta cũng không thể làm được. Bởi vì với tính tình của Úc Tưởng thì rất có khả năng cô sẽ dùng một cước đạp bay anh ta ra. Đến lúc đó thì người mất mặt chính là anh ta.
Nếu vậy thì... Tại sao Úc Tưởng lại không đạp anh cả của anh ta ra?
Lăng Sâm Viễn có chút ghen tị.
Trữ Lễ Hàn: “À còn cái này nữa.”
Lúc này mọi người mới phát hiện thấy trên tay phải của cậu cả Trữ còn xách một cái túi giấy.
Úc Tưởng nhận lấy nó và mở nó ra, bên trong có đựng...
“Hả? Băng đĩa trò chơi?” Úc Tưởng lên tiếng.
Trữ Lễ Hàn: “Ừ.”
Thực ra Úc Tưởng không có chấp niệm gì với băng đĩa trò chơi, dù sao thì việc chơi trò chơi đối với cô cũng giống như một kiểu bù đắp cho cuộc sống và công việc quá mệt mỏi ở kiếp trước mà thôi.
Bản thân cô cũng không phải là một người nghiện chơi trò chơi.
Nhưng Trữ Lễ Hàn lại cho rằng cô sẽ thích nó.
“Cảm ơn anh, em rất thích nó. Lần sau anh hãy mua cả mô hình Garage kit của trò chơi đi.” Úc Tưởng vừa bày tỏ niềm yêu thích của bản thân vừa không khách sáo ra yêu cầu.
Có một số mô hình Garage kit đã được trưng bày chán chê rồi, biết đâu khi bán qua tay chúng có thể được tăng giá lần nữa.
Vẫn là cái này phù hợp hơn với sở thích của cô hơn.
Giữa lông mày của Trữ Lễ Hàn có thêm chút dịu dàng: “Được.”
Anh không biết mô hình Garage kit là cái quái gì thế nhưng anh đã nhớ kỹ nó rồi.
Mấy người đàn ông khác ở đây cũng lặng lẽ ghi nhớ lại.
Lần sau muốn lấy lòng Úc Tưởng cứ dùng cái này đi? À còn gì mà hoa hồng Juliet nữa?
Lúc này, Lăng Sâm Viễn không khỏi nhìn vào món quà mà anh ta tặng, cái món quà bị lãng quên đặt trên bàn trà.
Anh ta cảm nhận được một cách mơ hồ rằng có một sự khác biệt về bản chất giữa món quà của anh ta và món quà của Trữ Lễ Hàn... Ồ, là sự khác biệt như thế này:
Món quà của anh ta là tặng cả cho Úc Tưởng và đứa trẻ trong bụng cô.
Còn món quà của Trữ Lễ Hàn chỉ dành riêng cho Úc Tưởng mà thôi.
Theo lý mà nói thì không phải anh ta là người chu đáo hơn sao? Anh ta tặng cho Úc Tưởng món quà là thứ trước mắt cô cần nhất.
Lăng Sâm Viễn nghĩ mãi mà không ra.
“Sao cậu cả lại tới đây vào giờ này thế?” Giọng nói của Úc Tưởng vang lên.
Mọi người nghe câu này xong thì lập tức nghe ra một ý nghĩa khác. Chắc hẳn Úc Tưởng đã sớm hẹn cậu cả Trữ xong xuôi rồi, chẳng qua chính là hẹn ở một thời điểm khác.
Giọng điệu của Trữ Lễ Hàn vẫn thờ ơ bình thản như nước chảy mây trôi: “Hoa vừa được vận chuyển đến bằng đường hàng không, nếu để lâu hơn một phút thì vẻ đẹp của nó sẽ mất đi một phút.”
Mẹ kiếp!
Mấy người quản lý khi nghe xong đều khiếp sợ.
Hóa ra người như cậu cả Trữ lại giỏi nói mấy lời âu yếm đến vậy sao? Những lời này chẳng phải mang nghĩa là hy vọng có thể lưu giữ lại dáng vẻ đẹp nhất của những bông hoa tươi để tặng chúng cho Úc Tưởng ngắm ư? Thế là cậu cả Trữ thực sự đã tự mình ôm những bông hoa đến, chờ lâu hơn phút chốc cũng không được.
Trữ Lễ Hàn ngả người ra sau dựa vào thành ghế sô pha, tư thế thoải mái nhưng lại có cảm giác áp bức mãnh liệt một cách tương phản. Anh hỏi: “Tại sao mấy người lại ở chỗ này?”
Mấy người quản lý thấp thỏm mở miệng.
Nguyên Cảnh Hoán lên tiếng trước: “Chúng tôi đến thăm cô Úc.”
Vì bị sốc trước sự xuất hiện của Trữ Lễ Hàn nên bọn họ tạm thời bỏ qua chuyện Úc Tưởng mang thai.
Mọi người đều nhất trí chống lại Trữ Lễ Hàn.
Dù sao thì từ cái khoảnh khắc người đàn ông này xuất hiện ở cửa, sức uy h.i.ế.p của anh đã được kéo đầy 100% ngay lập tức.
“Chúng tôi đến tìm cô Úc để ăn mừng, có gì sai sao?” Sau khi Hề Đình nói xong còn hỏi ngược lại anh một câu, trong ngữ điệu mang theo chút dữ dằn.
Chỉ có Lăng Sâm Viễn là không giống với bọn họ, anh ta không có ý định trả lời Trữ Lễ Hàn mà ngược lại cảm thấy hứng thú với những thứ khác hơn.
Lăng Sâm Viễn hỏi: “Cô Úc vốn muốn hẹn gặp anh cả của tôi vào buổi tối à?”
Trữ Lễ Hàn ngước mắt lên, trong đôi mắt ung dung thản nhiên lại lộ ra chút cảm giác xâm lược.
Nếu lấy Hề Đình ra so với anh thì rõ là anh ta chưa đủ kinh nghiệm.
Trữ Lễ Hàn: “Tôi muốn sửa lại một chút.” Anh chậm rãi nói: “Bọn tôi không phải là gặp mặt mà là hẹn hò.”
Sức nặng của hai từ này đã vượt lên trên tất cả những từ trước đó.
Lăng Sâm Viễn bật thốt lên: “Hẹn hò?”
Lúc này sắc mặt của anh ta có hơi khó coi.
Vị anh cả này của anh ta đúng là ba quý nhờ con, gần quan được ban lộc mà!
“Cô Úc và cậu cả Trữ đang… Đang yêu nhau à?” Quản lý của Hề Đình vô cùng thận trọng hỏi.
Úc Tưởng thoải mái gật đầu, những đóa hoa hồng chỉ xứng làm nền cho cô, so với hoa thì khuôn mặt cô càng xinh đẹp kiều diễm hơn thế.
Nhìn vào khuôn mặt của cô, Hề Đình nhíu mày lại.
Cặp lông mày của Nguyên Cảnh Hoán cũng nhíu càng chặt hơn. Có phải Trữ Lễ Hàn đã uy h.i.ế.p gì cô không?
Sự ghen tị trong lòng Lăng Sâm Viễn trong nháy mắt gần như đã đạt đến đỉnh điểm.
Úc Tưởng khẽ thở dài một tiếng, hỏi hệ thống: Tại sao mọi người lại không vui vậy?
Hệ thống: [...]
Sẽ không ai vui khi Úc Tưởng thoát độc thân đâu.
Úc Tưởng quyết định cứu vãn bầu không khí đang vô cùng tồi tệ này.
Cô độc thân bao nhiêu năm như vậy, khó khăn mới được nếm thử cảm giác yêu đương một lần, lẽ nào không khí không phải nên mừng vui khắp chốn hay sao?
“Nếu mọi người đã sum họp vui vẻ ở đây vào ngày hôm nay...” Úc Tưởng mở đầu.
Khóe miệng Lăng Sâm Viễn giật giật.
Sum họp vui vẻ chỗ nào vậy?
Thái độ của cô lại thoải mái như thể có thai và không có thai cũng không có gì khác biệt, cô cũng không hề sợ bị người khác biết.
“Hôm nay cậu cả muốn về công ty không?” Úc Tưởng quay đầu qua hỏi anh.
Trữ Lễ Hàn: “Anh không về nữa.”
Úc Tưởng nhìn về phía Lăng Sâm Viễn.
Lăng Sâm Viễn: “Nếu anh cả đã không đi thì sao tôi dám rời đi được?”
Người quản lý ở bên cạnh thầm nghĩ, có thể thấy bát nước này không được cân bằng cho lắm, có muốn làm Hải Vương cũng không ai dám bắt những chú cá là công tử nhà giàu như Trữ Lễ Hàn với Lăng Sâm Viễn đâu...
Ngay khi người quản lý chuẩn bị chủ động đứng dậy nói, nếu không thì chúng tôi đi về trước đi.
Úc Tưởng đã đứng lên: “Nào đến đây, đến đây, đến đây, chúng ta cùng nhau chơi trò chơi tiếp theo! À còn phải đi ra ngoài nướng BBQ nữa, tôi thấy trợ lý của anh Lăng trông rất là khỏe, hay là anh tới nướng đi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-man-xuyen-sach/chuong-100.html.]
“Vừa hay tôi đang muốn ăn đồ nướng.” Úc Tưởng nói.
Người quản lý: “ ..?”
Trợ lý của Lăng Sâm Viễn sững sờ rồi vội quay đầu nhìn an ta: “Anh Lăng...”
Lăng Sâm Viễn gật đầu: “Đi đi.”
Thư ký Vương lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chao ôi, cô Úc không sai bảo anh ấy. Cái này có tính là nhờ cậu cả mà anh ấy được thơm lây hay không? Cái kiểu khiến người khác cảm thấy phiền phức như Lăng Sâm Viễn thì trợ lý của anh ta có vẻ cũng xui xẻo lây. Thư ký Vương lặng lẽ mỉm cười.
Quản lý của Hề Đình thấy vậy thì những lời trong cổ họng mắc nghẹn lại, anh ta nhanh chóng đứng dậy, giúp trợ lý của Lăng Sâm Viễn vận chuyển bếp nướng ra ngoài.
“À cái đó… Nếu cô Úc mang thai thì cô ấy có thể ăn đồ nướng không?” Quản lý của Nguyên Cảnh Hoán hỏi mà trong lòng kinh hãi.
Người trả lời không phải là Úc Tưởng.
“Nếu là đồ nhà làm thì có thể ăn được.” Người trả lời lại là Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng không khỏi quay đầu nhìn anh, sau đó cô đột nhiên nhớ tới những quyển sách chất đống trong phòng làm việc của thư ký Vương.
Cậu cả Trữ sẽ không âm thầm lén lút đọc đi đọc lại rất nhiều lần đấy chứ?
Liệu anh có thuộc nằm lòng hay không vậy?
Trữ Lễ Hàn bắt gặp ánh mắt của Úc Tưởng thì bèn nói: “Anh đã hỏi bác sĩ Đoàn rồi.”
Úc Tưởng biết người anh đang nói đến chính là bác sĩ Đoàn Tĩnh. Bác sĩ Đoàn Tĩnh chính là người cực kỳ giỏi đứng đầu lĩnh vực phụ khoa mà trước đấy anh đã giới thiệu cho cô.
Úc Tưởng mím môi cười.
Ừm, tốt lắm.
Cô ghét nhất là cái kiểu phụ nữ sau khi mang thai thì tất cả mọi người xung quanh đều khuyên món này không nên ăn, món kia phải ăn nhiều vào, cho dù cô có thích hay không thì cũng phải vì con mà làm.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt ha ha.” Vị quản lý kia cười cười, trong lòng thầm lẩm bẩm.
Hóa ra cậu cả Trữ chu đáo như vậy sao? Ngay cả cái việc nhỏ không đáng kể như này cũng chú ý đến?
“Chị Dư, chị mau cắm bó hoa này vào bình đi.” Úc Tưởng đưa bó hoa đang cầm trong tay cho Dư Đồng. Cô chỉ vào bình hoa trên chiếc bàn cao cách đó không xa: “Chị cứ cắm vào cái bình hoa đó là được.” Cho dù mở cửa đi vào hay vừa bước xuống tầng thì đều có thể liếc mắt là thấy.
Những bông hoa đó xinh đẹp như vậy, mỗi ngày khi nhìn thấy nó chắc hẳn mọi người đều sẽ thấy phấn khởi hơn.
Dư Đồng làm theo.
Gần mười phút sau.
Trong vườn hoa rộng lớn của Úc Tưởng có một chiếc dù lớn được dựng lên, bàn và ghế sô pha dành cho người lười đã được sắp xếp xong xuôi. Úc Tưởng chính là người duy nhất nằm dài trên chiếc ghế sô pha dành cho người lười.
Sau đó, cô cầm điện thoại di động lên và phân phát gói cài đặt app “Thám tử tài ba” cho mọi người.
Trợ lý của Hề Đình và Nguyên Cảnh Hoán đều nơm nớp lo sợ, trong lòng bọn họ thầm nghĩ mình có tài đức gì mà lại có thể add được tài khoản WeChat của cô Úc vậy.
Sau khi Úc Tưởng gửi gói cài đặt app xong, cô tải một phần mềm phát sóng trực tiếp ngay tại chỗ, sau đó đăng ký một tài khoản mới và chia sẻ nó lên trên Weibo.
Cư dân mạng hóng chuyện lập tức hỏi:
[Nhiễm Chương còn chưa về mà cô Úc quyết định tự mình phát sóng trực tiếp rồi sao?]
[Tôi tới liền đây!]
[+1, thật không dám giấu diếm, tôi tới đây chính là muốn hóng hớt thôi.]
Độ hot của phòng phát sóng trực tiếp của Úc Tưởng lập tức tăng vọt.
Rất nhiều cư dân mạng mới vừa vào phòng phát sóng trực tiếp đã nghe thấy giọng nói của Úc Tưởng.
Úc Tưởng: “Mọi người đã vào hết chưa?”
[Giọng nói êm tai quá!]
[Anh đến đây, vợ ơi.]
[? Lầu trên can đảm thật đấy.]
“Tôi tới rồi đây. Đây là trò chơi mà cô đã đầu tư à?” Lăng Sâm Viễn là người đầu tiên xông vào phòng chơi và bật mic trong phòng.
[???]
[Đây là giọng của ai vậy?]
[Hóa ra người vợ tôi đợi không phải là chúng tôi.]
[Đây là trò chơi gì? Cô ấy đang tổ đội với ai vậy?]
Úc Tưởng: “À.”
“Đây là trò chơi mà lần trước anh Đình đã chơi phải không?” Quản lý của Hề Đình cũng tiến vào phòng.
[? Giọng nói này có hơi giống giọng quản lý của Hề Đình phải không?]
[Mẹ kiếp?]
Hề Đình cũng đã tiến vào phòng, anh ta đáp: “Chính là trò đó đó.”
[Chết tiệt! Đây có phải là giọng nói của Hề Đình không vậy?]
Thư ký Vương lên tiếng: “Trò chơi này khá thú vị, cô Úc nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”
Dù sao thì lời hay ý đẹp ai mà chẳng thích nghe.
Hiện giờ thư ký Vương rất vui, anh ấy là một thành viên tham gia chơi trò chơi chứ không phải những con người đi lao động. Điều này có nghĩa là gì? Điều này nói lên rằng cô Úc rất coi trọng anh ấy!
[Giọng nói này là của ai vậy?]
[Nghe không có ra...]
“Ấn vào đây để rút thăm nhân vật à?” Nguyên Cảnh Hoán hỏi.
Anh ta chưa từng chơi trò này bao giờ.
[Má nó! Tại sao giọng nói này nghe hơi giống... thầy Nguyên vậy?]
[Nếu như có cả giọng nói của quản lý Nguyên Cảnh Hoán xuất hiện thì tôi sẽ tin đây là giọng nói của thầy Nguyên!]
[Vậy là Hề Đình, Nguyên Cảnh Hoán và hai người quản lý của họ cùng Úc Tưởng chơi trò chơi?]
Hề Đình nói một cách giễu cợt: “Chính là chỗ đó, không cần phải đi hỏi cô Úc nữa đâu.”
Nguyên Cảnh Hoán phớt lờ anh ta: “Tôi hy vọng vận may của tôi sẽ tốt hơn một chút, tôi không muốn rút phải vai anh hay em trai nữa.”
Lần này họ đều đã xem chương trình rồi, sao lại không nhận ra ai với ai được?
[Ngạc nhiên quá trời ơi, đúng là Nguyên Cảnh Hoán và Hề Đình rồi!]
[Hôm nay tôi lại được thấy bọn họ đánh nhau à? Tôi dời ghế đến đây rồi, ngồi ở hàng trước bán hạt dưa.]
Úc Tưởng: “Bây giờ hãy thông báo nhân vật mà mọi người đã rút thăm được nào. Tôi là góa phụ Lý đầu thôn.”
Hệ thống: [...]
Đây là đang nguyền rủa chồng cô c.h.ế.t đúng không?
Trong nháy mắt mọi người rơi vào một sự im lặng quỷ dị, ai ấy đều lặng lẽ liếc nhìn về phía Trữ Lễ Hàn.
Ai mà ngờ sắc mặt cậu cả Trữ lại chẳng thay đổi chút nào.
Ngay sau đó, Trữ Lễ Hàn thông báo nhân vật mình vừa rút được một cách bình tĩnh: “Tôi là hàng xóm nhà bên, tôi họ Vương.”
Hệ thống: [...]
Mọi người: “...”
Ha ha ha, hệ thống trò chơi này thật là trùng hợp, nó rất biết cách phân chia nhân vật nha.
[Mẹ kiếp đây là giọng nói của ai vậy? Hay quá đi à!]
[Nghe hơi quen tai nhưng không thể nhớ ra là đã nghe ở đâu rồi.]
[Góa phụ Lý và ông Vương nhà bên, tình tiết này vip pro đấy.]
Đã có Trữ Lễ Hàn khởi đầu rồi, những người khác lần lượt lên tiếng.
Quản lý của Nguyên Cảnh Hoán: “Tôi là học sinh cuối cấp trung học phổ thông lên núi vẽ vật thực, Tiểu Bao."
[! Đúng là giọng nói của quản lý của Nguyên Cảnh Hoán rồi!]
Bây giờ tất cả fan của Nguyên Cảnh Hoán và Hề Đình đều đã ùa vào, ngay cả fan của Nhiễm Chương cũng tới xem.
[Thật tiếc là A Z không có ở đây, khổ thân không cơ chứ.]
[Thương A Z, anh đã bị cướp mất bạn đồng hành phát sóng trực tiếp rồi]
Quản lý của Hề Đình: “Tôi là tên dân làng du thủ du thực mới đi làm về, A Ngưu.”
Thư ký Vương: “Tôi là giáo viên phụ trách dẫn nhóm học sinh đi vẽ vật thực, thầy Trâu.”
Hề Đình: “Tôi là anh trai của A Ngưu. Tôi bị què một chân và đang làm nông ở nhà.”
Nguyên Cảnh Hoán: “Tôi là con ông cháu cha lái xe vào núi giải sầu.”
Chỉ còn mỗi mình Lăng Sâm Viễn là chưa lên tiếng.
“Đến lượt anh Lăng rồi đấy.” Quản lý của Hề Đình hồi hộp nhắc nhở.
[Anh Lăng? Hay là anh Lâm? Mẹ nó anh Lăng này là ai vậy? Sẽ không phải là cái người đó chứ?]
[Lăng Sâm Viễn?]
[Tôi lập tức kích động rồi đây!]
Lăng Sâm Viễn: “...”
Lăng Sâm Viễn: “Nhân vật tôi rút được là... Tiểu Lý, con trai của góa phụ Lý.”
Úc Tưởng: “Ha ha ha ha ha!”
Hai người quản lý và thư ký rơi vào trầm tư, không ai dám cười. Cái kịch bản này quá ghê gớm! Quá ghê gớm!
Chỉ có Hề Đình là tỉnh bơ.
Hề Đình: “Ồ, thế chẳng phải là anh sẽ phải gọi cậu cả Trữ là ba sao?”
[! Đòe mòe, tôi vừa nghe thấy cái gì vậy? Chấn động cả nhà tôi rồi đây này! Vậy người được phân vai ông Vương nhà bên chính là cậu cả Trữ?]
[Thảo nào tôi thấy giọng nói này nghe quen quen. Tôi đã xem đi xem lại video hội nghị y khoa lần trước rất nhiều lần, bài phát biểu của cậu cả Trữ đã khắc sâu vào DNA của tôi rồi!]
[Cảm ơn tôi đã cười đến phun ra rồi, con mẹ nó đây rốt cuộc là cảnh tượng tranh giành tình cảm ảo ma canada gì vậy? Cô Úc, rốt cuộc phải trâu cỡ nào mà có thể kéo những người này cùng chơi trò chơi với nhau!]
[Đây có phải là trò chơi có format giống chương trình truyền hình thực tế không? Vậy thì hôm nay tôi muốn xem xem trận chiến mấy anh tranh một cô như vậy ai sẽ là người hút thù hận nhất và ai là người bị bầu thành hung thủ đầu tiên.]
Hệ thống: [...]
Là do tôi còn quá non trẻ.
Chơi mạt chược với nhau đã là gì? Mẹ nó đây chẳng kích thích ngút trời thì là gì!