Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:42:38
Lượt xem: 125
Vừa nghĩ tới việc những lời bàn tán, những ánh mắt khác thường mà đáng lý ra người nên chịu phải là Úc Tưởng, cuối cùng lại rơi vào người mình...
Ninh Nhạn cảm thấy bản thân không thể nào chịu đựng nổi.
Nó đau đớn tựa như có hàng trăm nghìn cây kim đ.â.m vào cơ thể của cô ta...
"Để đối phó với cô em gái Ninh Ninh của mình, cô đã làm những gì. Để đối phó với Úc Tưởng, cô đã ra tay như thế nào. Trong lòng cô rõ hơn ai hết. Không có tôi giúp cô, chắc là bây giờ Trữ Lễ Hàn đã tìm đến chỗ cô rồi nhỉ?"
"Thời gian tới đây, cô sắp sửa trả giá cho những gì cô đã làm rồi và tôi cũng như thế."
Hà Vân Trác tỏ ra nhẹ nhõm, như đã trút được gánh nặng, thậm chí anh ta còn bật cười trước ống kính máy quay.
"Tất cả những gì tôi làm ngày hôm nay, cũng không phải vì giúp Úc Tưởng hả giận. Bởi vì từ trước đến giờ cô ấy chưa từng thích tôi, cũng không cần phải trả giá vì sự tự cho mình là đúng của tôi."
"Tôi làm vậy là vì chính bản thân mình chứ chẳng phải vì ai khác. Tôi vừa đặt dấu chấm tròn kết thúc cuộc sống nhẫn nhục, ghê tởm của bản thân. Nhưng tôi rất muốn cảm ơn cô Úc, cảm ơn cô đã cho tôi chút dũng khí để nói ra mọi chuyện."
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Hà Vân Trác bị áp giải lên xe cảnh sát.
[Ninh Nhạn khiến tôi muốn ói, trước đó tôi còn khen ngợi cô ta, tôi đúng là đồ ngốc mà.]
[Đề nghị mọi người so sánh đoạn này và đoạn phỏng vấn của Úc Tưởng: [địa chỉ đường link]]
Lúc này trong phòng bệnh, Trữ Lễ Hàn chậm rãi lên tiếng: "Không biết cô Ninh có thể chịu nổi chuyện này nữa không?"
Lúc này vệ sĩ bước đến mở di động ra, chiếu một đoạn video khác lên màn hình tivi.
Úc Tưởng vừa nhìn đã giật mình.
Hả?
Gương mặt cô xuất hiện trên màn hình.
Đó là hình ành Úc Tưởng sau khi nhận được điện thoại của thư ký Vương, cô vừa bước chân ra khỏi khu Ngự Thái đột nhiên gặp phải một đám phóng viên.
Úc Tưởng đang định lùi về sau bảo Dư Đồng tìm một cánh cửa khác.
Đúng lúc đó điện thoại di động của cô vang lên.
Là điện thoại do Trữ Lễ Hàn gọi tới.
"Đụng phải phóng viên hả?" Trữ Lễ Hàn hỏi.
Úc Tưởng đáp: "Ừ, anh đây vừa mở mắt thần đấy à?"
Hình như ở đầu bên kia, Trữ Lễ Hàn vừa cười khẽ, anh thấp giọng nói: "Đừng sợ, cứ chọn một nhà truyền thông mà em thích để trả lời phỏng vấn đi. Lát nữa, vệ sĩ của anh sẽ đến đón em."
Úc Tưởng gật đầu mà không có nghi ngờ chút nào, cô nghe theo lời Trữ Lễ Hàn nói, chọn một nhà trong đám phóng viên truyền thông để trả lời phỏng vấn.
"Tin tức Trái Đỏ à? Tên của mấy người hay đấy. Vậy, mấy người phỏng vấn nhé?"
Sau đó thì có đoạn video bá đạo xuất hiện trước mặt của Ninh Nhạn như bây giờ.
Đến Úc Tưởng cũng phải líu lưỡi cảm thán, hiệu suất nhanh thế cơ à? Sao đã tung video lên mạng rồi?
Cái này cũng là do cậu cả Trữ cố ý làm ra sao?
Úc Tưởng nhướn mày, tiếp tục nhìn về phía màn hình tivi một lần nữa.
Cô thấy khuôn mặt của chính bản thân mình xuất hiện trên màn hình tivi, thật sự thấy hơi lạ lẫm.
Cô nhìn thấy bản thân mình vô tư nói: "Điều đáng xấu hổ cũng là điều buồn cười nhất ở đây là. Không biết khi có một vụ án đáng sợ xảy ra, có người nào xoáy sâu vào việc bàn tán đến sự trong trắng của người bị hại không? Nếu như có thế thật. Vậy thế giới này sẽ là một thế giới tồi tệ."
Việc Ninh Nhạn ra sức hãm hại người khác.
Đã biến thành trò cười sau khi đoạn phỏng vấn này xuất hiện.
Chẳng khác nào...
Ninh Nhạn nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng lại đẩy Hà Khôn Dân, Hà Vân Trác và chính bản thân mình vào bước đường cùng.
Cuối cùng Úc Tưởng chẳng bị ảnh hưởng chút nào hết...
Đã vậy những cư dân mạng kia còn đang khen cô nữa thì phải?
Ninh Nhạn chỉ nghĩ tới đó thôi đã cảm thấy không thở nổi.
Bàn tay đang nắm vạt áo của cô ta siết mạnh hơn, đầu óc cô ta quay cuồng. Phải chịu áp lực quá lớn, lại thêm cảm giác xấu hổ và sợ hãi bủa vây khiến cô ta suýt chút nữa đã ngất đi.
Ninh Nhạn đoán không hề sai.
Nếu như chỉ có mình đoạn phỏng vấn này được tung ra, khi ấy mọi người ai ai cũng sẽ cảm thấy Úc Tưởng vẫn là Úc Tưởng, rất có cá tính, nhân đó sẽ trách mấy người bình luận các vấn đề liên quan đến sự trong trắng kia là ngu ngốc.
Nhưng kết hợp thêm với đoạn phỏng vấn của Hà Vân Trác, mọi chuyện sẽ trở lên thú vị hơn rất nhiều.
[Từ đoạn phỏng vấn Hà Vân Trác cũng biết, Úc Tưởng và Hà Khôn Dân chẳng dính dáng gì đến nhau. Ngược lại lại là Ninh Nhạn nghĩ trăm phương ngàn kế đẩy Úc Tưởng vào chỗ của Hà Khôn Dân.]
[+1. Đoạn phỏng vấn này vừa tung ra là biết ai cao ai thấp ngay. Ninh Nhạn chỉ muốn hãm hại Úc Tưởng. Còn Úc Tưởng thì sao nào, cô ấy còn chẳng thèm để tâm đến việc làm sáng tỏ mọi chuyện để lấy lại sự trong sạch của bản thân. Đoạn phỏng vấn này của cô ấy có khác nào đang nói cho những người bị hại nghe? Cô ấy đang muốn nói với họ rằng, việc méo gì phải coi chuyện đó là việc gì to tát, đời còn dài lắm. Là ai muốn dùng đạo đức để chèn ép họ, thứ xấu xa nhất không phải là họ mà chính là thế giới này.]
[Đậu má! Tôi yêu cái người phụ nữ tên Úc Tưởng này c.h.ế.t đi được.]
Bầu không khí trên mạng vốn căng thẳng vì chuyện Hà Khôn Dân bị con ruột đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, gần như chẳng còn hình dáng con người, kết hợp với đoạn phỏng vấn như đang trải lòng mình của Hà Vân Trác, cộng thêm đoạn phỏng vấn của Úc Tưởng được tung lên sau đó...
Đã khiến bầu không khí căng thẳng đó bớt đi rất nhiều.
Ít nhất là không còn căng thẳng như trước đó nữa.
[Xem xong tin tức ngày hôm nay khiến tôi bớt buồn đôi chút, dù lòng vẫn còn giận lắm.]
[+1, chí ít cũng cảm thấy thế giới này còn cứu được, không đến nỗi hết thuốc chữa.]
Sau đó trên mạng không còn cuộc thảo luận nào liên quan đến chuyện này nữa.
Lúc này, trong phòng bệnh nhỏ hẹp, thư ký Vương nhìn khuôn mặt méo mó, đổ mồ hôi lạnh của Ninh Nhạn, không nhịn được phải cảm thán.
Đúng là cậu cả có khác, từ lúc đến tới giờ nói đúng hai câu, còn chẳng thèm tranh cãi với Ninh Nhạn tiếng nào đã có thể dễ dàng khiến cho cô ta không thể nói gì được nữa.
Thư ký Vương quay đầu nhìn về phía Úc Tưởng.
Ôi, cô Úc còn giỏi hơn nhiều, chỉ ngồi yên ở đó thôi cũng có thể khiến người ta giận sôi máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-man-xuyen-sach/chuong-113.html.]
"Chuyện ở khách sạn Hải Lệ, người cô muốn tính kế là ai?" Giọng nói lạnh nhạt của Trữ Lễ Hàn chợt vang lên.
Ninh Nhạn nghe vậy như bừng tỉnh khỏi cơn đau thương, trong lòng cô ta giật thót.
Sao Trữ Lễ Hàn lại biết đó là tác phẩm của cô ta? Hà Vân Trác còn khai cả chuyện đó ra ư?
Hà Vân Trác, một hacker siêu đỉnh.
Ninh Nhạn không chịu buông tha cho Ninh Ninh, Ninh Nhạn thích Lăng Sâm Viễn, bản thân Ninh Nhạn, kế hoạch đánh thuốc mê ở khách sạn Hải Lệ và hacker mạnh mẽ mà anh gặp phải trong khi tìm kiếm kẻ chủ mưu đứng đằng sau tất cả mọi chuyện...
Chẳng mấy chốc từng chuyện, từng chuyện đã được xâu chuỗi lại với nhau thành một sự kiện hoàn chỉnh trong đầu Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng ngồi cạnh khẽ mím môi.
Có thể xâu chuỗi mọi việc lại với nhau rồi đưa ra kết luận một cách nhanh chóng như vậy, đúng là cậu cả có khác.
Úc Tưởng vẫn giữ im lặng từ đầu đến giờ, lúc này mới chậm rãi lên tiếng: "Ôi, sau khi chuyện ở khách sạn Hải Lệ đêm đó qua đi, có phải cô Ninh đã suy nghĩ rất lâu mà không biết tại sao đêm hôm đó không ai trúng chiêu, phải không?"
Ninh Nhạn mang theo nét mặt nghi ngờ nhìn về phía Úc Tưởng.
Đúng thế, sau đêm hôm đó, Ninh Nhạn đã nghĩ mãi mà không ra, tại sao cuối cùng tất cả các phóng viên mà cô ta đã sắp xếp đều bị đưa đến cục cảnh sát? Chẳng chụp được bất cứ thứ gì có ích hết!
Cuối cùng Ninh Ninh còn trở về nhà một cách an toàn.
"Nói đến chuyện này thật ra tôi còn phải gửi lời cảm ơn với cô đấy." Úc Tưởng khẽ cười một tiếng đủ để khiến người ta tức c.h.ế.t mà không cần đền mạng.
Ninh Nhạn đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô ta thốt lên: "Buổi tối ngày hôm ấy người vào căn phòng của cậu cả Trữ là cô à?"
Úc Tưởng: "Ừ, nếu như không nhờ có cô thì làm sao tôi có thể quen được cậu cả Trữ được cơ chứ? Nếu như không có cô, sao tôi có thể lấy được nhiều tiền từ chỗ Trữ Sơn như vậy được? Nếu như không có cô thì sao tôi và cậu cả Trữ có con với nhau được?"
Tiếng ong ong vang lên trong đầu Ninh Nhạn càng lúc càng lớn.
Hình ảnh Trữ Lễ Hàn yêu thương, chiều chuộng Úc Tưởng nhanh chóng lóe lên trong đầu cô ta, mọi thứ diễn ra trong tiệc sinh nhật của Cao Học Huy như đang chứng minh cho chuyện này.
"... Cô mang thai rồi ư?"
"Ừ."
Hệ thống: [...]
Đúng là g.i.ế.c người g.i.ế.c cả con tim luôn!
Nó đã nói là không thể để Úc Tưởng kết hợp với trùm phản diện rồi cơ mà!
Ninh Nhạn siết chặt cổ áo của chính mình, trong họng cô ta phát ra tiếng rít gào thảm thiết như sắp chết: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại có thể như vậy được?"
Mưu tính đủ đường, tính toán đủ kiểu, cuối cùng lại rơi vào kết cục tác thành cho người khác, tự đẩy bản thân vào đường cùng.
Ninh Nhạn bò từ trên giường bệnh xuống, cô ta ôm hận nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng, nhưng còn chưa kịp tiến lên đã bị Dư Đồng đè chặt xuống nền gạch men lạnh lẽo.
Lúc này trông cô ta thê thảm như một con chuột qua đường vậy.
Còn Úc Tưởng sạch sẽ ngồi ở trên cao, nắm được mọi thứ vào trong lòng bàn tay.
"A a a!" Hai mắt Ninh Nhạn đỏ quạch lên tưởng chừng như sắp nhỏ cả máu.
Úc Tưởng thầm cảm thán với hệ thống: Giọng của cô ta cao thật đấy.
Hệ thống: ?
Trữ Lễ Hàn đi đến bên cạnh Úc Tưởng, anh khom lưng xuống, ôm eo Úc Tưởng, nhấc cô từ trên ghế lên.
"Những chuyện còn lại sẽ có người xử lý." Trữ Lễ Hàn hờ hững buông một câu, sau đó ôm Úc Tưởng rời khỏi phòng bệnh.
Anh thản nhiên nói: "Đừng làm phiền em và con."
Úc Tưởng suýt chút nữa thì giơ tặng anh một ngón cái.
Cậu cả Trữ chắc chắn sẽ luôn ở tuyến đầu đề phối hợp diễn với cô! Lời này nói ra, chỉ sợ Ninh Nhạn nghe xong sẽ bị đau tim mất ba, bốn ngày!
Ninh Nhạn chỉ có thể nằm đó trơ mắt nhìn họ đi xa dần.
Lúc đi tới cửa Úc Tưởng bỗng quay đầu lại nói một câu: "Cảm ơn Tống Tử Quan Âm nhé."
Câu này đúng là lời sỉ nhục lớn nhất đối với một nhân vật phản diện ác độc.
"A!" Cảm xúc d.a.o động quá mạnh khiến cho đầu Ninh Nhạn đau đớn đến nỗi muốn nứt ra, cuối cùng cô ta cũng ngất đi vì quá tức giận.
Úc Tưởng vẫn tiếp tục nói: "Em còn chưa bảo cô ta là tán tài đồng tử kia mà."
Hệ thống: [...]
Ác, quá ác, trùm phản diện có người nối nghiệp thật rồi.
"Em vừa cảm ơn cô ta mang con đến cho anh và em đấy à?" Giọng nói trầm thấp của Trữ Lễ Hàn nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
Úc Tưởng lập tức khiêm tốn nói: "Đương nhiên công lớn vẫn thuộc về anh."
Trữ Lễ Hàn buồn cười cúi đầu, đột nhiên khom lưng ôm Úc Tưởng lên.
Úc Tưởng: ?
Trữ Lễ Hàn chậm rãi nói khẽ: "Cô Úc chịu khổ nhiều rồi, trước mắt anh không đành lòng để cô Úc phải chịu khổ thêm nữa."
Thế nên dù có phải bế công chúa, anh cũng không để em phải đi bộ đấy à?
Úc Tưởng chớp mắt mấy cái, sau đó nhàn nhã dựa người vào khuỷu tay anh.
Ôi chà, nếu mà thế thật cũng chẳng sao.
Hai người vừa rời khỏi bệnh viện, Úc Tưởng đã nhận được điện thoại của giám đốc Tang, bà hỏi cô buổi tối có rảnh không, bà muốn mời cô đi ăn.
Úc Tưởng quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn một chút.
Trữ Lễ Hàn khẽ nói: "Anh đã nói chuyện với mẹ rồi."
Nhanh thế cơ á?
Không hổ danh là cậu cả, hiệu suất cao ghê.