Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-08-14 19:16:33
Lượt xem: 242
*Đầu màu xanh là một từ lóng chỉ việc bị người mình yêu cắm sừng.
Úc Tưởng nhìn lướt xung quanh một lượt, sau đó lại nhìn đĩa trái cây sang trọng và cầu kỳ bao gồm nước trái cây, đồ uống, bánh bích quy cùng đồ ăn nhẹ ở trước mặt Lăng Sâm Viễn.
... Cũng chẳng phải là không ổn.
Úc Tưởng nhanh nhẹn đứng lên, bước qua đó rồi ngồi xuống.
Bây giờ, sắc mặt của Hà Vân Trác có phần không thể kìm nén được nữa.
Đám con ông cháu cha cũng cảm thấy từ trong ra ngoài của cơ thể mình không còn giống con người nữa, tay chân nhất thời cứng ngắc và trì trệ đến mức không thể đánh đ.ấ.m được. Khốn kiếp!
Lại thêm bốn mươi giây ngắn ngủi nhưng lại trôi qua như thể trải dài dằng dặc trong sự tẻ nhạt.
Hà Vân Trác vẫn là người hành động trước.
Anh ta kéo một chiếc ghế từ bên cạnh rồi ngồi xuống gần sát Úc Tưởng.
Bây giờ thì hay rồi. Cô đang bị tấn công từ cả hai phía như lâm vào thế gọng kìm.
Úc Tưởng cạn lời vì không biết nói gì.jpg
Cô bèn vươn tay về phía trước: “Rót cho tôi một ly nước trái cây đi.”
Lúc này, nhân viên tạp vụ đang đứng ngây ngẩn bên cạnh mới phản ứng lại bằng cách nhanh chóng rót cho Úc Tưởng một ly nước.
Lăng Sâm Viễn nhìn cô một thoáng rồi cất tiếng hỏi: “Cậu Hà dẫn theo cô ấy tới đây là đang dự định chơi trò gì thế?”
“Dạy cô Úc chơi golf.” Hà Vân Trác vừa nhìn bãi cỏ trước mặt vừa trả lời.
Lăng Sâm Viễn vội vàng quay đầu nhìn Úc Tưởng: “Nếu cô Úc muốn học chơi golf thì tại sao lại không tìm tôi?”
Thực ra anh ta hoàn toàn không hề coi trọng Hà Vân Trác. Lăng Sâm Viễn cũng chẳng biết rằng Hà Vân Trác đang đơn phương coi mình là tình địch.
Lăng Sâm Viễn chỉ có mục đích thuần túy là chinh phục được Úc Tưởng mà thôi.
Một vị con nhà giàu nào đó rốt cuộc cũng tìm được cơ hội xen vào nên vội vàng hỏi: “Cậu Lăng và cô Úc cũng quen biết nhau sao?”
Lăng Sâm Viễn gật đầu: “Mối quan hệ của chúng tôi vô cùng sâu sắc!”
Úc Tưởng: ?
Tên đàn ông thối tha và bỉ ổi này! Tôi nghi ngờ anh đang định lấy tôi làm lá chắn cho nữ chính đấy nhé!
Lăng Sâm Viễn tiếp tục câu nói trước đó của mình: “Tôi chơi golf rất giỏi.”
Trong khi nói chuyện, anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng.
Không phải là cô thích tôi sao? Vậy thì hãy cho tôi thấy cô thích tôi đến nhường nào đi.
Lúc này, Úc Tưởng mới khe khẽ thở dài một hơi rồi nhíu mày lại, dáng vẻ của cô trông vô cùng bối rối và khó xử.
Cả Hà Vân Trác lẫn Lăng Sâm Viễn đều đang quan sát biểu cảm của cô.
Hà Vân Trác đang nghĩ rằng: Bị lép vế rồi à? Không dám đắc tội với người ta hả? Nếu cô cầu xin giúp đỡ thì tôi còn có thể cứu cô một phen đấy. Dù sao thì tôi cũng chẳng ưa cái tên Lăng Sâm Viễn này.
Còn Lăng Sâm Viễn thì lại nghĩ: Chỉ là một gã Hà Vân Trác mà cô cũng không dám làm phật lòng sao? Tôi đã phá hỏng chuyện tốt của cô rồi à? Vậy thì thật sự quá tuyệt rồi.
Những suy nghĩ đó đang hiện lên trong đầu hai người đàn ông.
Úc Tưởng bèn mở lời đề xuất: “Hay là hai người cứ đánh nhau một trận đi? Ai thắng cuộc thì người đó sẽ dạy tôi đánh golf nhé?”
Hà Vân Trác: “...”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Nhóm con ông cháu cha: !!!
Mẹ nó, sốc vãi chưởng! Lời lẽ như thế mà cô cũng dám nói ra một cách mạnh mồm mạnh miệng như thế à? Sao Úc Tưởng dám yêu cầu Hà Vân Trác và Lăng Sâm Viễn đánh nhau vì mình chứ?
“Các người mau lên đi! Bây giờ không còn sớm nữa đâu. Con người của tôi ấy à, vốn chậm chạp trong việc học hỏi thứ này thứ kia. Vì vậy lát nữa, khi người thắng cuộc dạy tôi đánh golf thì có lẽ phải dạy đến khi trời tối mịt mới xong đấy.” Úc Tưởng hút một ngụm nước trái cây, lông mi vừa dài vừa cong nhẹ nhàng chớp chớp, đôi mắt ngây thơ và vô tội.
Cậu ấm ở bên cạnh Úc Tưởng đã sốt ruột lắm rồi.
Anh ta thầm nghĩ rằng mình phải đóng vai trò hòa giải trong chuyện này.
Thế là cậu ấm đó vừa cười giả lả vừa nói: “Việc bảo ban này khó lắm, hay là cứ quyết định thế này đi. Công việc vất vả này cứ giao cho tôi làm, không cần làm phiền cậu Lăng và cậu Hà đâu.”
Úc Tưởng lại uống thêm một ngụm nước trái cây, suy nghĩ một thoáng rồi hỏi: “Hửm? Anh cũng muốn dạy tôi chơi golf hả? Vậy thì… Nhóm ba người các anh hãy đấu một trận với nhau đi, thế nào?”
Đám con nhà giàu: “...”
Cô chiêu nhà họ Úc này thật sự không biết hai chữ “thiệt hơn” được viết như thế nào sao?
Bây giờ, không một ai dám lên tiếng trả lời nữa, bởi bọn họ sợ Úc Tưởng sẽ hỏi rằng: Thế nào? Bạn cũng muốn tham gia một trận đấu giữa bốn người hay năm người hả?
Lăng Sâm Viễn mở lời để phá vỡ bầu không khí đang đông cứng: “Trong một xã hội được quản thúc bằng pháp luật thì đánh nhau là một hành động không phù hợp. Thay vào đó, chúng ta có thể giao lưu học hỏi bằng cách so tài chơi bóng.”
Úc Tưởng: “Được đấy! Vậy thì tất cả mọi người hãy cố lên nha!”
Dứt lời, cô lập tức nhét một cây gậy đánh golf chẳng ai sử dụng ở bên cạnh vào tay Hà Vân Trác.
Hà Vân Trác bèn đứng dậy: “Xin mời.”
Vốn dĩ họ cũng là tình địch của nhau nên đương nhiên trong lòng Hà Vân Trác không hề vui vẻ hay thoải mái.
Lăng Sâm Viễn cũng từ từ đứng dậy rồi đi về phía bãi cỏ chơi golf.
Úc Tưởng lại hút hai ngụm nước trái cây rồi đặt ly xuống, sau đó lấy điện thoại di động ra và định tán gẫu cùng ai đó.
Mấy vị cậu ấm cô chiêu ở đằng sau thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa. Vừa thấy hai người đàn ông kia rời đi, bọn họ lập tức sa sầm mặt rồi chất vấn Úc Tưởng bằng giọng điệu lạnh lùng: “Cô Úc nghĩ rằng nhà họ Úc của mình vẫn còn phồn hoa và hưng thịnh như ngày xưa à?”
Úc Tưởng cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Tôi có nghĩ vậy đâu.”
“Thế tại sao cô Úc lại ăn nói kiêu ngạo và tự cao như vậy?”
“Kiêu ngạo, tự cao? Là do bọn họ cứ khăng khăng giành giật cơ hội để dạy tôi chơi golf mà. Ôi chao, thực ra tôi cũng chẳng thích đánh golf chút nào. Tôi còn cách nào khác đâu chứ?”
Sắc mặt của đám con ông cháu cha trở nên u ám. Họ biết rằng bản thân có tranh luận với Úc Tưởng cũng không có kết quả gì. Vì vậy, một người trong số họ bèn thẳng thừng thốt ra lời lẽ cay độc: “Cô Úc không sợ cơ nghiệp vốn đã lung lay đến mức chực sụp đổ của nhà họ Úc sẽ càng thêm khó khăn và khốn đốn hả?”
Úc Tưởng bèn dõng dạc đáp trả: “Nào nào, anh hãy cố gắng thêm một chút đi. Cứ thử ra sức để có thể khiến nhà họ Úc phá sản trong vòng một tháng đi. Thực ra tôi cũng chẳng muốn giấu giếm các người, tôi nghĩ bác cả và chú ba của tôi đều đã không hài lòng từ lâu rồi. Lần trước tôi đã nói chuyện với họ, bảo họ cho tôi đến công ty để đảm nhận một chức vụ không cần làm việc, đồng thời được hưởng mười nghìn nhân dân tệ một tháng. Thế mà bọn họ lại khó chịu cơ đấy!”
Cậu ấm kia: “…”
Có vẻ anh ta chẳng còn cách nào khác để bắt chẹt Úc Tưởng.
Một người ở bên cạnh cậu ấm kia bèn lên tiếng với sắc mặt hung dữ: “Vậy cô không sợ chúng tôi sẽ dùng biện pháp khác để đối phó với cô à?”
Lời này ám chỉ một ý nghĩa.
Họ có thể sử dụng thủ đoạn gì để đối phó với một cô gái? Hủy hoại sự trong trắng của người ta sao?
Úc Tưởng đáp: “Anh muốn khiến ai bị cắm sừng thế? Hay là anh cứ trực tiếp nói thẳng điều này với hai người đàn ông kia đi?”
Gã con nhà giàu này cũng bị nghẹn lời.
“Chàng trai trẻ à, tôi thực sự khâm phục tinh thần của anh đấy. Bởi anh có thể bày tỏ thái độ không chịu khuất phục trước hai người đàn ông kia... Quả là tuyệt vời. Thực ra, tôi cho rằng anh cũng không tệ đâu…” Úc Tưởng vẫn chưa nói trọn lời lẽ cợt nhả kia.
Người đàn ông nọ vội vàng tránh sang một bên rồi ngồi xuống, đồng thời ngậm chặt miệng, tức giận đến mức không nói nên lời. Anh ta sợ rằng, nếu Úc Tưởng nói thêm vài câu nữa thì anh ta sẽ bị quy vào cái tội đào giật bồ bạn ngay lập tức.
Lần này, ngay cả caddie* cũng phải nhìn Úc Tưởng bằng ánh mắt đầy vẻ kính trọng.
*Caddie (hay còn gọi là Caddy hoặc "két") là những nhân viên phục vụ được thuê để kéo, bảo quản những bao đựng gậy đánh golf cho khách chơi golf trên sân. Đây là một nghề phục vụ cho những khách chơi golf. Caddie không chỉ làm nhiệm vụ kéo túi gậy mà còn tư vấn cách đánh, lau bóng, quan sát và tư vấn đường đi của bóng giúp người chơi ghi điểm. Đồng thời, họ cũng thực hiện vài công việc khác như đánh dấu bóng golf khi vào lỗ…
Những cô gái từng được đưa đến đây chẳng hề kiên cường và có khí phách như Úc Tưởng.
Xung quanh không còn ruồi nhặng ồn ào náo động nên Úc Tưởng bèn tập trung nhắn tin với Liêu Giai Phỉ.
Úc Tưởng: [Ở công ty, mọi người nói rằng tài khoản của tôi đã nổi tiếng rồi sao? Tài khoản nào thế?]
Ban đầu, Liêu Giai Phỉ vốn dĩ không muốn trả lời tin nhắn của Úc Tưởng.
Nhưng mà hiện giờ, Úc Tưởng càng ngày càng trở nên nổi tiếng và được tổng giám đốc Thẩm ưng ý. Vì vậy, Liêu Giai Phỉ chỉ có thể vừa nghiến răng nghiến lợi vừa hồi âm: [Đó là một tài khoản Tiểu Hồng Thư* của cô đấy... Cô quên rồi à?]
*Tiểu Hồng Thư là một nền tảng mua sắm thời trang nổi tiếng ở Trung Quốc. Tại app Tiểu Hồng Thư, người dùng còn có thể đăng tải hình ảnh, chia sẻ các đánh giá để người khác tham khảo. Nó cũng sở hữu chức năng gần giống như một công cụ tìm kiếm và là nguồn cung cấp thông tin uy tín, được coi là một sự kết hợp giữa Instagram và Pinterest.
Úc Tưởng: [Bây giờ tôi mới nhớ ra.]
Cô thoát khỏi giao diện tin nhắn và nhanh chóng mở ứng dụng này ra.
Úc Tưởng thực sự có một tài khoản tên là “Ngư Ngư” với 230.000 người hâm mộ và nhận được 1.231.000 lượt thích.
Mình chưa bao giờ nổi tiếng như vậy trong kiếp trước.
Úc Tưởng nghĩ thầm, sau đó tùy tiện nhấp vào một mục tin thường ngày trong tâm trạng kích động và hưng phấn.
Bên dưới bài viết nhận được nhiều lượt thích nhất có nội dung là: [Xấu xí hơn nhiều so với hình ảnh được photoshop, yêu quái mà lại giả mạo quý cô. Xin cô hãy cút xéo khỏi internet đi.]
Úc Tưởng: ?
Hóa ra những người hâm mộ đều là antifan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-man-xuyen-sach/chuong-12.html.]
Trong suốt hai đời của mình, Úc Tưởng chưa từng rơi vào tình cảnh cạn lời như vậy!
Ban đầu, Úc Tưởng vốn muốn thoát khỏi tài khoản này nhưng cô lại nghĩ: Làm vậy thì thật sự quá vô vị. Vì vậy, Úc Tưởng dứt khoát lướt xuống dưới. Hầu như những bài viết có nhiều lượt thích đều có nội dung mắng chửi, ý chính của bọn họ đều là: Mắng Úc Tưởng vì đã xài chùa ô tô, túi xách lẫn mỹ phẩm đắt tiền, như thể những món đồ như thế không thuộc về cô.
Khi Úc Tưởng lướt xuống dưới thêm chút nữa, các bình luận mới nhất lại nêu lên những ý kiến khác biệt.
[Hình như tôi đã hiểu lầm cô rồi thì phải?]
[Cô thực sự đã tham gia tiệc cưới của nhà họ Kim! Gia đình của cô thực sự giàu có đến vậy à?]
[Tôi đến từ chỗ Lạc Lị - một người nổi tiếng trên mạng nè... Tôi đã nhìn thấy cô trong buổi phát sóng trực tiếp của cô ấy.]
[Không biết khi nào Hi Hi Tử mới chịu xin lỗi cô nhỉ. Chao ôi! Lạc Lị đã xác nhận rằng cô quả thực cực kỳ giàu có rồi. Thậm chí cô còn có thể lên tầng hai của tiệc cưới ở nhà họ Kim. Tôi nghe nói những nhân vật ngồi ở tầng trên đều là những người đầy quyền lực, vô cùng xuất chúng và tài ba đấy nhé.]
Úc Tưởng lướt nhanh một lượt thì đã hiểu được đại khái.
Hóa ra sau khi gia nhập công ty của tổng giám đốc Thẩm, nguyên chủ trong tiểu thuyết gốc đã cố tình thể hiện mình là một quý cô được yêu thích trên mạng xã hội, tận hưởng cảm giác được bao quanh bởi vô số người hâm mộ.
Vì vậy, cô ta đã đăng ký một tài khoản để chia sẻ vài hoạt động sinh hoạt cá nhân lên đó vào những lúc nhàn rỗi.
Nhưng nhà họ Úc thực sự đã sa sút rồi. Bình thường Úc Tưởng cũng không có nhiều tiền tiêu vặt, vì vậy cô ta chỉ có thể ăn xén từ túi tiền của chị họ và chiếc xe của anh họ. Các bức ảnh chụp những chiếc túi xách xa xỉ đã được đăng tải trước đó đều là những mẫu cũ từ vài năm trước rồi.
Sau đó, Úc Tưởng đã bị một quý cô khác bóc phốt, tên là Hi Hi Tử.
Ngày nay, tất cả mọi người đều thích hóng hớt chuyện thị phi.
Ngay khi nghe tin có người giả danh quý cô, cư dân mạng từ khắp các nền tảng đã ồ ạt kéo đến tài khoản của nguyên chủ. Tất cả bọn họ đều để lại động thái bên dưới tài khoản của cô ta: Nhẹ thì check – in ghé thăm, nặng thì nhục mạ và mắng nhiếc cả tông ti họ hàng nhà cô ta.
Thậm chí, một trang web chuyên đưa tin thời sự còn làm hẳn một chuyên đề là: [Bàn về lòng ham hư vinh và sự phù phiếm của phụ nữ ngày nay].
Úc Tưởng nói không nên lời.
Chuyện quái quỷ này có liên quan gì tới phụ nữ ngày nay cơ chứ?
Tôi cũng đâu có chỉ trỏ vào các tay săn ảnh rồi mắng mỏ rằng: [Bàn về đạo đức suy đồi của những phương tiện truyền thông thời nay] chứ!
Trong khi Úc Tưởng cảm thấy hết sức cạn lời thì Lăng Sâm Viễn đột nhiên quay lại. Anh ta nhận lấy chai nước từ trong tay caddie, vặn nắp rồi uống một ngụm, sau đó khom lưng và cúi đầu xuống để hỏi cô bằng chất giọng trầm thấp: “Hôm nay cô ra ngoài cùng với Hà Vân Trác, thế Trữ Lễ Hàn có biết chuyện này không?”
Úc Tưởng bèn ngẩng đầu lên một chút.
Hửm?
Làm thế nào mà Lăng Sâm Viễn lại biết chuyện giữa Trữ Lễ Hàn và mình nhỉ...?
Khuôn mặt của Úc Tưởng đầy vẻ vô tội: “Chuyện này có liên quan gì tới cậu cả Trữ đâu?”
Lăng Sâm Viễn: “Cô lại giả vờ rồi.”
Úc Tưởng không hề trả lời anh ta. Cô quay đầu lại để nhìn về phía cách đó không xa, bắt gặp Hà Vân Trác đang đứng thẳng ở đó với sắc mặt khó coi.
Úc Tưởng: “Hà Vân Trác làm sao thế?”
Lăng Sâm Viễn: “Anh ta đã thua trong trận đấu golf rồi.” Anh ta dừng lại một thoáng để suy xét ý tứ trong câu hỏi của Úc Tưởng: “Vừa rồi cô không hề nhìn chúng tôi dù chỉ một cái liếc mắt à?”
Úc Tưởng: “Ờ!”
Lăng Sâm Viễn tức giận tới mức bật cười: “Không phải cô thích tôi sao? Hửm? Cô thậm chí còn không thèm xem tôi chơi bóng hả?”
Úc Tưởng: “Tôi sợ rằng nếu mình nhìn thấy anh thua cuộc thì tôi sẽ cảm thấy đau lòng và buồn bã vì anh.”
Lăng Sâm Viễn : “... Cô nghĩ rằng tôi sẽ thua à?”
Lăng Sâm Viễn thong dong ngồi thẳng dậy: “Thế thì cô hãy mở to hai mắt ra để nhìn cho rõ, xem tôi đánh bại và khiến anh ta chịu phục như thế nào.”
Lăng Sâm Viễn xoay người để trở lại sân đấu, sau đó bắt đầu một trận đấu khác với Hà Vân Trác.
Mà sắc mặt của Hà Vân Trác thì vô cùng nặng nề và u ám. Anh ta cũng không muốn kết thúc như vậy.
Đám cậu ấm cô chiêu ở bên ngoài sân đấu càng ngày càng lo lắng.
Bọn họ thực sự sợ rằng hai người đàn ông kia sẽ chơi bóng đến mức nổi giận với nhau.
Lúc này, giọng nói của hệ thống cuối cùng cũng vang lên trong đầu Úc Tưởng một cách chậm rì.
Hệ thống: [Đang xảy ra chuyện gì vậy?]
Hệ thống: [Bọn họ đang làm gì thế?]
Úc Tưởng: Để giành quyền dạy tôi chơi golf đấy mà.
Hệ thống: ???
Hệ thống hơi mờ mịt và m.ô.n.g lung. Vừa rồi, khi đi được nửa đường, nó đã tham dự một cuộc họp nhỏ, vì sao vừa quay trở lại thì hệ thống đã có cảm giác rằng: Tình tiết câu chuyện đã trở nên lạ lẫm thế này?
Đúng lúc này, nhân viên tạp vụ chợt đi tới chỗ họ: “Cậu Hà! Cậu Hà!”
Hà Vân Trác cau mày. Bây giờ, anh ta mới tạm thời thoát khỏi tình thế cầm cự căng thẳng rồi bước chầm chậm về phía nhân viên tạp vụ kia: “Có chuyện gì? Mau nói đi!”
“Số hoa mà anh yêu cầu đã được giao đến rồi, chất đầy cả một xe tải, không thiếu một đóa hoa nào.” Nhân viên tạp vụ nhỏ nhẹ lên tiếng.
Hà Vân Trác quay đầu lại để liếc nhìn Lăng Sâm Viễn.
Lăng Sâm Viễn không thích Ninh Nhạn - Hà Vân Trác biết điều này rất rõ. Vậy tại sao Lăng Sâm Viễn lại tiên phong trong việc cạnh tranh với anh ta ngày hôm nay?
Rõ ràng là... Vì Úc Tưởng.
Hôm nay họ cũng không cần phải chơi golf nữa.
Hà Vân Trác nhìn về phía Úc Tưởng rồi nói: “Đi nào! Tôi đưa cô đi xem một thứ.”
Hà Vân Trác muốn đ.â.m vào trái tim của Lăng Sâm Viễn ngay trước mặt đối phương.
Nhóm con ông cháu cha chẳng biết Hà Vân Trác đang nghĩ gì trong lòng. Bọn họ còn thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cảnh tượng này và thầm nghĩ rằng: Chỉ cần hai người đàn ông kia không đánh nhau là được rồi, bọn họ chẳng buồn quan tâm đến việc hai người kia đi nhìn thứ gì.
Ở đầu bên kia, Lăng Sâm Viễn không thấy Hà Vân Trác quay lại nên cũng đã thu cây gậy đánh golf của mình lại, sau đó chậm rãi bước tới đây.
Sau đó, toàn bộ nhóm người đều đi tới lối vào của câu lạc bộ.
Bọn họ nhìn thấy một chiếc xe tải lớn đang đậu ở đó. Hà Vân Trác bước tới phía trước, kéo tấm vải che chắn phía sau xe tải rồi nhấc nó lên. Bên trong chất đầy những đóa hoa hồng với nhiều màu sắc khác nhau. Chúng hiện ra trước mắt mọi người.
Hà Vân Trác quay lại để nhìn Úc Tưởng với ánh mắt chan chứa “tình cảm đậm sâu”, sau đó hỏi: “Thích không?”
Hệ thống: ?
Hệ thống: [Tại sao cô lại quyến rũ thêm một người đàn ông khác thế hả?]
Úc Tưởng: Chuyện này không hề liên quan tới tôi nhé. Anh ta và Lăng Sâm Viễn đang đấu đá với nhau mà.
Hệ thống: [Tôi không tin đâu.]
Lúc này, Hà Vân Trác chợt rút ra một đóa hoa hồng trong số hoa đó, đoạn chậm rãi bước tới trước mặt Úc Tưởng.
Biểu cảm của Lăng Sâm Viễn – người đang đứng một bên – vô cùng phức tạp.
Nhóm cậu ấm cô chiêu kia cũng hết sức ngơ ngác.
Úc Tưởng nhận đóa hoa kia, nhìn nó một lát rồi nói: “Màu sắc và chất lượng của hoa rất đẹp.”
Hà Vân Trác mỉm cười: “Chỉ cần cô thích là được.”
Đoạn, ngay trước mặt Hà Vân Trác, Úc Tưởng đã sử dụng công cụ để tìm kiếm và phát hiện một trang mạng đang có nhu cầu “cần gấp một số lượng hoa tươi lớn”.
Cô bèn nhấp vào trang đó rồi bấm số điện thoại của người cần liên hệ: “Một xe tải chất đầy hoa tươi, chất lượng vô cùng tốt. Bạn có thể tự mình vận chuyển chúng đi không? Không thành vấn đề. Tôi có thể giảm giá 30% cho bạn.”
Hà Vân Trác: “...”
Hệ thống: ?
Hệ thống: [Bây giờ thì tôi tin cô rồi!]
Phía bên kia, Lăng Sâm Viễn thật sự không thể kiềm chế được nữa nên đã bật cười thành tiếng.
Úc Tưởng quả thật thú vị.
Nếu để cô ở bên cạnh người khác thì cô có thể khắc chế người đó.
Cùng lúc đó.
Thư ký Vương cũng đang nói chuyện điện thoại với Trữ Lễ Hàn.
Thư ký Vương do dự một lát rồi lên tiếng: “Có chuyện này, tôi chẳng biết có nên nói với anh hay không.”
Trữ Lễ Hàn vừa mới bước ra ngoài từ phòng tắm, anh quấn chiếc áo choàng tắm quanh người rồi chậm rãi ngồi xuống: “Nói đi.”
Thư ký Vương: “Không phải anh đã nói rằng có thể theo dõi Úc Tưởng chặt chẽ sao? Cấp dưới đã giám sát cô ấy rồi. Người đó vừa mới chuyển lời từ câu lạc bộ Tam Phong về đây, nói rằng...”
Anh ta dừng lại trong chốc lát, cố gắng cất giọng một cách gian nan: “Người đó báo cáo rằng nhóm con nhà giàu gồm Lăng Sâm Viễn, Hà Vân Trác và An Tử Khải suýt chút nữa đã kéo bè kéo lũ đánh nhau vì muốn giành giật cơ hội dạy Úc Tưởng chơi golf.”
Trên đầu của cậu cả có xanh lè hay không cơ chứ?
Trữ Lễ Hàn: “...?”