Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-08-14 19:18:09
Lượt xem: 219
Từ lúc Úc Tưởng xuống xe cho đến khi Hà Vân Trác lái xe rời đi, người đàn ông không hề mở miệng nói một câu nào.
Úc Tưởng: Cậu nhìn xem, chẳng phải làm thế này là tốt rồi à?
Hệ thống: [...]
Hệ thống: [Cô đúng là đỉnh của chóp!]
Người nhà họ Úc vội vàng chạy ra ngoài khi nghe thấy tiếng động cơ. Nhưng đáng tiếc là họ không tới kịp để hít một ngụm khói xe.
“Có phải cậu Hà đã đưa cháu về nhà không?” Chú ba vội vàng hỏi.
Úc Tưởng gật đầu: “Vâng.”
Chú ba nghe vậy thì cuống quýt la lên: “Vậy tại sao cháu không mời người ta vào nhà uống một chén trà rồi hẵng ra về sau? Cháu chẳng hiểu biết một chút phép tắc nào cả.”
Úc Tưởng tỏ vẻ vô tội: “Cháu cũng đâu có biết! Cháu vừa mới bước xuống xe thì anh ta đã lập tức đạp ga và tăng tốc rời đi rồi. Có phải là do anh ta không muốn gặp chú không, chú ba?”
Chú ba: ?
Chuyện này có liên quan gì tới chú đâu chứ! Thế mà cháu lại dám đổ tội này cho chú hả?
Chú ba hừ lạnh một tiếng, vừa xoay người vừa lần mò điện thoại di động. Ông ta định gọi điện thoại cho bác cả của nhà họ Úc để tố cáo tội trạng của Úc Tưởng.
Trong khi đó, Úc Tưởng lại cất bước ở phía sau một cách khoan thai như thể chẳng có chuyện gì to tát. Vừa tiến vào cửa, cô chị hai đã chắn đường cô rồi hỏi: “Cậu Hà thích cô à?”
Úc Tưởng quay đầu lại nhìn cô ta.
Cô ta khẽ cười: “Nhìn biểu hiện của cô thì hình như hai người cũng chẳng vui vẻ lắm khi ở cạnh nhau. Cũng đúng thôi, cậu Hà tốt nghiệp ở một ngôi trường danh giá, còn cô thì sao nào? Khi học đại học thì suýt chút nữa đã bị buộc thôi học. Thế thì làm sao hai người có thể tìm thấy tiếng nói chung và trò chuyện với nhau một cách hợp rơ được chứ?”
Úc Tưởng: “Đúng vậy! Do đó chúng tôi đâu có tán gẫu về chuyện này. Khi yêu đương, chẳng lẽ chị sẽ nói chuyện tình tứ với đối phương bằng cách đàm đạo về đại số và hình học hả?”
Chị họ: “...”
Cô ta lại hỏi: “Nếu cậu Hà nói về vấn đề tài chính thì cô cũng không thể tiếp lời đâu nhỉ?”
Úc Tưởng: “Tôi biết tiêu tiền là được rồi mà?”
Chị họ hoàn toàn kinh ngạc và khiếp sợ trước sự mặt dày bê tông cốt thép của cô.
Lúc đầu, cô ta vốn nghĩ rằng: Liệu Úc Tưởng có đang tức giận vì bản thân cô bị người nhà xem là một món hàng hóa để giao tới trước mặt nhà họ Hà hay không. Kết quả thì sao nào, hình như trông Úc Tưởng cũng không giống đang bực tức gì cả? Thậm chí cô đã chuẩn bị sẵn sàng để tiêu tiền của nhà họ Hà rồi mà?
Ngay khi cô ta đang buồn bực thì Úc Tưởng lại lên tiếng với vẻ uể oải: “Thực ra hôm nay chúng tôi cũng chẳng tán gẫu chuyện gì khác, chỉ là hàn huyên về cách nuôi dạy trẻ con sau khi sinh chúng ra thôi.”
Chị họ: ???
Hai người đã nói về vấn đề này hả?
Không thể nào!
Cho dù cô sở hữu ngoại hình xinh đẹp thì mối quan hệ giữa Úc Tưởng và Hà Vân Trác cũng chưa thể phát triển tới mức đó được, đúng chứ?
Cô chị họ vẫn còn đang sững sờ thì Úc Tưởng đã chậm rãi bước qua trước mặt cô ta. Cô thuận tiện yêu cầu một món ăn với người giúp việc, sau đó mới trở về phòng của mình.
Hệ thống: […]
Hệ thống: [Phải nói là: Cô và anh ta đã hàn huyên về chuyện nên sinh con của người khác như thế nào mới đúng nhỉ?]
Úc Tưởng: Cũng như nhau thôi. Chẳng có gì khác biệt cả.
Cô nằm yên trên ghế sô pha một lát, sau đó mở số dư trong thẻ ngân hàng để xem thử.
Nếu tính cả số tiền kiếm được nhờ việc bán hoa trong ngày hôm nay thì cô cũng chỉ có tổng cộng hơn bốn mươi nghìn nhân dân tệ.
Là một cô chiêu “con nhà giàu sang quyền quý” nhưng cô thực sự nghèo nàn đến mức cùng cực.
Úc Tưởng đoán rằng: Chắc hẳn nguyên chủ trong nguyên tác cũng chẳng có thói quen tiết kiệm tiền đâu.
Thế thì được thôi. Mình cũng cóc cần dành dụm làm chi.
Úc Tưởng nghĩ rằng: “Khi nào xài hết tiền thì mình cũng sẽ ngủm củ tỏi*. Thật vừa zin! Không lệch đi đâu được!”
Hệ thống vừa mới há mồm định khuyên nhủ cô đừng quá tiêu cực và sa sút tinh thần nhưng nó lại thay đổi ý nghĩ.
Mình đã quá suy sụp rồi! Đó là lí do khiến cho cá muối cũng bị lây nhiễm hả?
Úc Tưởng: Cục cưng à, tôi hỏi cậu một câu nhé. Trong lúc mất tăm mất tích hơn mười tiếng đồng hồ, có phải cậu đã đi hứng chịu phê bình hay không?
Hệ thống không lên tiếng.
Làm sao cô lại biết được chuyện này?
Úc Tưởng: Nếu tôi làm xằng làm bậy thì cậu cũng sẽ bị chỉ trích ba ngày một lần từ cả hai phía à? Đãi ngộ của cậu còn bị tụt hạng và giáng chức nữa sao? Ví dụ như phúc lợi cuối năm hay tài nguyên để nâng cấp hệ thống đó, toàn bộ đều mất sạch hả?
Hệ thống: [Đúng vậy. Cô biết thế là tốt rồi. Do đó, cô phải tích cực và lạc quan lên, phối hợp với cốt truyện để sớm kết thúc chuyến đi này. Có thể khi cô quay trở lại thế giới thực, nơi đó sẽ có phần thưởng đang chờ cô đấy.]
Nó thầm nhủ rằng: Cuối cùng Úc Tưởng cũng đã tìm thấy lương tâm của chính mình rồi, đúng không?
Thế nhưng ngay một giây sau đó, Úc Tưởng đã phá tan ảo tưởng hão huyền của nó: Tôi liều lĩnh thì cậu cũng cứ làm ẩu đi, vậy chẳng phải đã tốt rồi sao?
Hệ thống: ?
Hệ thống: [Ý của cô là gì?]
Úc Tưởng điều chỉnh tư thế ngồi: Hoàn cảnh của tôi ở thế giới này cuối cùng sẽ được đăng tải dưới dạng một phần dữ liệu, đúng chứ? Dữ liệu có thể được tải lên hoặc không tải lên, hoặc là được đăng tải một cách chọn lọc nhỉ.
Quả thật hệ thống nhất thời không dám nói chuyện với Úc Tưởng.
Từ trước đến nay, chưa từng có kí chủ nào nghĩ đến việc hối lộ hệ thống, thậm chí là lôi kéo hệ thống để cùng nhau thông đồng làm bậy.
Úc Tưởng nghiêng đầu, khẽ mỉm cười rồi nói tiếp: “Cậu suy nghĩ lại một cách cẩn thận đi.”
Lúc này, người giúp việc mang bánh bích quy và sữa vào phòng.
Úc Tưởng lập tức nhảy cẫng lên, sau đó bỏ đi ăn chứ không nói chuyện phiếm với hệ thống nữa.
Sau một lúc im lặng, hệ thống lại trở nên thấp thỏm bất an.
Trong hai ngày tiếp theo, Hà Vân Trác cũng không đến tìm Úc Tưởng.
Tâm trạng của các thành viên trong nhà họ Úc cũng dần chuyển biến: Từ sự kỳ vọng ngay từ đầu biến thành cơn tức giận sau đó, cuối cùng là nỗi thất vọng tràn trề và bình ổn lại.
Gần đây, Úc Tưởng cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô luôn đi làm trong tâm thế vô cùng tích cực và hăng hái, khiến cho bọn họ không tìm được cơ hội để dạy bảo cô một bài học.
Còn Úc Tưởng thì sao?
Trên thực tế, cô phải đi tới công ty luật một chuyến.
Úc Tưởng chưa bao giờ ngần ngại trong việc thừa nhận khuyết điểm lẫn năng lực có hạn của bản thân.
Vì vậy, cô đã dứt khoát giao hợp đồng mới - do tổng giám đốc Thẩm giao cho mình - cho các chuyên gia trong ngành xem xét và thẩm duyệt. Sau khi họ xét duyệt rằng bản hợp đồng không có sai sót nào, Úc Tưởng mới đến công ty.
Tổng giám đốc Thẩm còn nghĩ rằng Úc Tưởng đã hẹn hò với Hà Vân Trác hay Lăng Sâm Viễn, hoặc là cậu cả Trữ trong mấy ngày qua.
Dù sao đi nữa, bất luận đối phương là ai thì tổng giám đốc Thẩm đều không thể làm phật lòng người đó, thậm chí còn muốn nịnh nợ những người đàn ông kia.
Khi Úc Tưởng tới công ty, tổng giám đốc Thẩm chẳng những không trách cứ cô vì đã bỏ bê công việc mà còn lên tiếng mời mọc sau khi Úc Tưởng ký xong hợp đồng: “Ngày mai sẽ có một sự kiện trao giải cho những người nổi tiếng trên mạng. Tôi dự định dẫn em đến đó để tham gia thử xem.”
Úc Tưởng dựa vào lưng ghế, vừa nghiêng đầu vừa hỏi: “Tham gia sự kiện có kiếm tiền được không?”
Tổng giám đốc Thẩm: “... Không có. Nhưng tất cả chi phí đi lại đều do công ty thanh toán, ngoài ra còn có thêm chi phí công tác nữa.”
Lúc này, Úc Tưởng mới đồng ý một cách sảng khoái: “Được thôi.”
Trả lương cao hơn và làm việc ít hơn chính là nguồn động lực của công nhân đấy!
Vào ngày diễn ra sự kiện, Úc Tưởng đã thu dọn đồ đạc và ra ngoài từ sớm.
Hà Vân Trác vừa phát hiện một tin nhắn được gửi tới từ vài ngày trước trong hộp thư của mình.
[Cậu Hà! Hãy buông bỏ Úc Tưởng đi. Trên thế giới này, làm gì có nơi nào không có hoa thơm cỏ ngọt chứ? Cô gái này thích Lăng Sâm Viễn đấy. Chính miệng Lăng Sâm Viễn đã nói điều này. Úc Tưởng thực sự, thực sự rất thích anh ta.]
Lẽ ra Hà Vân Trác đã muốn buông tay rồi.
Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn này, sắc mặt của anh ta lập tức tối sầm, tinh thần chiến đấu cũng bỗng nhiên sục sôi trở lại.
Lăng Sâm Viễn... Chỉ là một đứa con trai ngoài giá thú.
Tại sao tất cả mọi người đều thích anh ta?
Ninh Nhạn sẽ không dễ dàng thay đổi tình cảm của mình.
Nhưng Úc Tưởng thì chưa chắc... Nếu như đứa bé đang nằm trong bụng Úc Tưởng chính là kết tinh của cô và Lăng Sâm Viễn, vậy thì chẳng phải sẽ vô cùng thú vị sao? Con trai của anh phải gọi tôi là ba, ngoài ra còn phải bị tôi đánh đập.
Sau đó, Lăng Sâm Viễn sẽ nhận ra rằng: Bản thân không xứng đáng được người khác yêu thích như vậy.
Hà Vân Trác xóa tin nhắn kia đi, đứng dậy cầm áo khoác rồi bước ra ngoài.
Khi anh ta lái xe tới trước cửa nhà họ Úc, người lập tức nhận ra Hà Vân Trác chỉ trong nháy mắt vẫn là người chị họ thứ hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-man-xuyen-sach/chuong-14.html.]
“Cậu Hà hả?” Cô chị họ khá ngạc nhiên.
Hà Vân Trác nhoài người ra ngoài cửa xe, vừa cười vừa hỏi: “Úc Tưởng có ở nhà không? Tôi tới đón cô ấy vì có chút việc.”
Không phải chuyện liên quan tới nhà họ Hà đã đi tong rồi sao? Chẳng phải Hà Vân Trác đã không xuất hiện trong suốt vài ngày rồi hả? Cô chị họ đứng sững sờ ở nơi đó, đầu óc vẫn còn luẩn quẩn với đống nghi vấn này.
“Sao vậy? Ở đây không hoan nghênh tôi à?” Hà Vân Trác lại hỏi thêm lần nữa.
“Không, không phải đâu! Úc Tưởng không có ở nhà. Con bé đã đi tham gia sự kiện rồi.” Cô ta dừng lại một thoáng, song vẫn không nhịn được nên đã hỏi ra nghi vấn trong lòng mình: “Tôi còn tưởng rằng cậu Hà sẽ không tới đây nữa...”
Ánh mắt của Hà Vân Trác trở nên u ám, vừa cười vừa đáp: “Tôi tưởng rằng Úc Tưởng không thích mình nên mới không tới đây thôi.”
Cô ta nghẹn lời.
Sự thật có phải như vậy không? Đường đường là Hà Vân Trác mà lại lo lắng rằng Úc Tưởng không thích anh ta hả?
Úc Tưởng nào có đức hạnh và tài cán như vậy chứ?
Trong lòng cô ả hơi buồn bực nhưng cô ta không tiện thể hiện ra ngoài mà chỉ có thể gượng cười, đáp lại: “Hóa ra là vậy!”
“Địa chỉ nơi cô ấy tham gia sự kiện là gì?” Hà Vân Trác lại hỏi.
Chị họ: “Hay là anh cho tôi số điện thoại của anh đi, sau đó tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh nhé?”
Hà Vân Trác: “Không cần đâu! Cô chỉ cần xác định vị trí của nơi đó trên bản đồ thôi, tôi chụp ảnh lại là được rồi.”
Cô chị họ lập tức trở nên tức tối hơn.
Ngay cả một dãy số mà Hà Vân Trác cũng chẳng buồn cho cô ta ư?
Cho dù có miễn cưỡng đến đâu thì cuối cùng, cô ta cũng phải thành thật sử dụng bản đồ để tìm kiếm địa chỉ, sau đó đưa nó cho Hà Vân Trác.
Chỉ với một tiếng “tanh tách” nhỏ, Hà Vân Trác đã cất điện thoại di động của mình sau khi chụp ảnh xong rồi rời đi.
Ở bên này, Úc Tưởng và tổng giám đốc Thẩm vừa đến địa điểm tổ chức sự kiện.
“Đó là… Ngư Ngư hả?”
“Hình như là cô ấy thật đấy.”
“Sự kiện trao giải lần này đâu có phần của Ngư Ngư, cô ấy tới đây làm gì nhỉ?”
“Người đang ở bên cạnh cô ấy là ai vậy? Không phải chính là bạn trai của Ngư Ngư đấy chứ? Cái lùm mía, người kia đã là Địa Trung Hải* rồi!”
*Địa Trung Hải là từ lóng mô tả chứng hói đầu của một người ở độ tuổi trung niên.
Giọng nói châm chọc quá lớn nên câu cuối cùng vừa vặn lọt vào tai tổng giám đốc Thẩm.
Một người vừa mới bước sang độ tuổi ba mươi mà đã bị hói đầu như tổng giám đốc Thẩm có cảm tưởng: “…”
Dẫu có bị sỉ nhục thì anh ấy cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt rồi quên đi.
Nhưng vấn đề “bạn trai” thì không thể nói năng lung tung được đâu! Tôi có xứng với vị trí đặc biệt như thế không? Tôi không xứng!
Đơn vị tổ chức sự kiện đã bố trí địa điểm ở khu vực CBD*. Hội trường nằm liền kề và nối thông với trung tâm thương mại ở bên cạnh, trên lầu còn có những chỗ ăn uống và siêu thị.
*CBD là viết tắt của cụm từ Central Business District – đây là khu vực (quận) trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố.
Có một vị trí tốt như vậy đều nhờ vào sự hỗ trợ tài chính của một số nhà tài trợ đến từ các thương hiệu trong trung tâm thương mại.
Úc Tưởng đảo mắt một vòng thì có thể bắt gặp vô số biển hiệu quảng cáo ngay tức khắc.
Bây giờ, hiện trường vẫn còn trong giai đoạn bài trí và sắp xếp nên các phóng viên vẫn chưa vào cuộc.
Tổng giám đốc Thẩm mò mẫm kiểu tóc của bản thân. Anh ấy cũng không quá câu nệ hay đau lòng vì mái tóc đáng thương của mình.
Anh ấy bắt đầu dẫn Úc Tưởng đi khắp nơi để tìm hiểu những người nổi tiếng trên mạng, đồng thời lên kế hoạch để chiêu mộ vài người hoạt động tự do cho công ty của họ.
Trên tầng hai của trung tâm thương mại nối liền với nhau.
Một đám người đang chen chúc để vây quanh người đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu. Người phụ trách trung tâm thương mại cười tươi híp mắt rồi hỏi han: “Cậu cả Trữ, ở đây có một cửa hàng nấu ăn rất ngon, anh có muốn nếm thử không?”
Trữ Lễ Hàn không ừ hử gì cả.
Thay vào đó, thư ký Vương ở phía sau anh lại đột ngột dừng lại.
Hả?
Hình như anh ấy vừa nhìn thấy Úc Tưởng thì phải?
Ngoại hình của Úc Tưởng vô cùng xinh đẹp, chỉ cần không vẽ bậy vẽ bạ trên mặt thì khi đứng ở nơi đó, cô chính là tiêu điểm cực kỳ bắt mắt và lôi cuốn.
Thư ký Vương sực nhớ ra mình vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành…
Anh ấy phải tặng một món quà cho Úc Tưởng.
Nếu gửi quà tới nhà họ Úc thì thư ký Vương sợ rằng người nhà của cô sẽ suy nghĩ nhiều. Còn nếu gửi đến công ty của Úc Tưởng thì anh ấy sợ rằng ông chủ của công ty sẽ hiểu sai ý tứ của Trữ Lễ Hàn. Cho dù anh ấy làm thế nào thì cũng sẽ rơi vào tình cảnh khó xử.
Nhưng chuyện này nhất định phải làm, bởi vì cậu cả Trữ đã mở lời rồi.
Thư ký Vương bèn dứt khoát lùi lại vài bước, xoay người đi đến quầy hàng chuyên bán những vật phẩm sang trọng và xa xỉ ở tòa nhà bên cạnh.
Sau một lúc, người phụ trách trung tâm thương mại mới phát hiện thư ký Vương đã biến mất rồi.
Nhưng anh ta cũng chẳng quan tâm đến việc thư ký Vương đã đi đâu.
Một cô gái trẻ trung tiến tới gần họ từ phía đối diện, tay xách chiếc túi của thương hiệu LV, mặc quần áo của Gucci, trên đầu là kiểu tóc gợn sóng lớn cùng với phong cách trang điểm thời thượng. Cô ta vừa bước lên đã vội kêu to: “Anh ơi!”
Người phụ trách trung tâm thương mại nở nụ cười lúng túng với Trữ Lễ Hàn trước, sau đó mới túm lấy cô gái kia: “Em đang làm gì vậy?”
Anh ta quay đầu lại: “Thật xin lỗi, cậu cả Trữ! Đây là em gái của tôi.”
Trữ Lễ Hàn hoàn toàn không quan tâm người kia là em gái của ai.
Anh chỉ khẽ gật đầu rồi cúi xuống để nhìn thoáng qua đồng hồ.
Cô gái không hề hạ tông giọng của mình xuống mà tiếp tục lên tiếng: “Hôm nay em tới đây để tham gia sự kiện trao giải, nhân tiện ghé qua để thăm anh luôn. Anh đang hộ tống cậu cả Trữ đi thị sát hả?”
Người phụ trách trả lời một cách qua loa chiếu lệ: “Ừ ừ ừ! Anh đã biết rồi. Em tự đi trước đi, lát nữa anh sẽ tới gặp em.”
Cô gái tỏ vẻ không vui, giữ chặt cánh tay của anh ta rồi khẽ hỏi: “Em ở lại đây vài phút thì có làm sao đâu chứ? Các hoạt động tiếp theo vẫn chưa bắt đầu nên em cảm thấy quá buồn chán với tẻ nhạt. Em không thể tán gẫu với đám người nổi tiếng trên mạng kia vì bọn họ tầm thường c.h.ế.t đi được. Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Lát nữa em sẽ catwalk ở khu vực trung tâm chỗ của các anh. Sao anh không yêu cầu nhân viên dưới quyền của mình chụp ảnh cho em?”
“Em muốn làm gì?”
“Không phải là em muốn làm đâu. Chẳng phải lần trước em đã kể với anh rồi sao? Cái người giả mạo quý cô kia kìa. Sau khi em bóc phốt cô ta, người này đã tham dự bữa tiệc đính hôn của nhà họ Kim. Có lẽ ông bầu của quý cô giả mạo kia đã dẫn cô ta đến đó. Sau sự kiện nọ, cư dân mạng lập tức chỉ trích rằng em đã nói xấu cô ta, đồng thời yêu cầu em phải lên tiếng xin lỗi... Tại sao em phải xin lỗi chứ? Cô ta chỉ là một quý cô pha kè mà thôi! Lát nữa khi đã chụp ảnh xong, em sẽ tung ảnh lên mạng để cho giang cư mận thấy: Ai mới chính là quý cô hàng thật giá thật…”
“Em điên rồi hả?” Người phụ trách nghiến răng nghiến lợi: “Em muốn động vào cậu cả Trữ à?”
“Đã mười một giờ rưỡi rồi.” Giọng nói thản nhiên của Trữ Lễ Hàn vang lên.
Người phụ trách lập tức đẩy em gái của mình ra xa rồi ra hiệu cho nhân viên ngăn cản cô ta lại.
Sau đó, anh ta vội vã quay lại vị trí bên cạnh Trữ Lễ Hàn.
Còn ở đầu bên kia, thư ký Vương đã cẩn thận lựa chọn một chiếc Hermès Kelly cổ điển – kiểu dáng mà tất cả phụ nữ đều yêu thích.
Nó trị giá một trăm sáu mươi nghìn nhân dân tệ.
Thư ký Vương vừa đi dạo một vòng với Trữ Lễ Hàn.
Tất cả nhân viên trong quầy chuyên doanh* đều nhận ra thư ký Vương nên cũng chẳng ai không dám làm bộ làm tịch hay hành động trái ý anh ấy, thậm chí họ cũng không dám nhắc tới việc món hàng có phù hợp hay không mà chỉ nhanh chóng lấy toàn bộ hàng mới ra.
*Quầy chuyên doanh là một kiểu quầy chuyên bán một loại hàng hóa nhất định.
Tuy nhiên, vì là một người chu đáo và biết cách thu xếp ổn thỏa nên thư ký Vương chỉ chọn thêm một chiếc khăn lụa cùng một bộ đồ ăn bằng gốm cho Úc Tưởng.
Anh ấy không thể để việc tặng quà hạ thấp thể diện của cậu cả Trữ được.
Sau khi đóng gói xong xuôi, thư ký Vương ánh chừng trọng lượng trong tay, cảm thấy đã ổn nên mới bước xuống lầu.
Anh ấy vừa đi vừa gọi điện thoại cho Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn nhanh chóng bắt máy: “Alo!”
“Cậu cả Trữ. Vừa rồi tôi đã nhìn thấy Úc Tưởng ở dưới lầu, hình như cô ấy đang tham gia một sự kiện nào đó. Tôi đang mang món quà dành cho cô ấy qua đó. Anh cảm thấy bây giờ có thích hợp không?”
Úc Tưởng à?
Trữ Lễ Hàn dừng bước rồi lướt mắt một vòng ở tầng dưới nhưng không tìm thấy Úc Tưởng.
Tuy nhiên, anh lại nhìn thấy Hà Vân Trác đang đẩy cánh cửa xoay tròn ra và chậm rãi bước vào trong.
“Lăng Sâm Viễn, Hà Vân Trác, còn có nhóm con ông cháu cha của An Tử Khải kia nữa. Bọn họ suýt chút nữa đã kéo bè kéo lũ đánh nhau để giành giật cơ hội dạy Úc Tưởng chơi golf…”
Hình như giọng nói của thư ký Vương vẫn còn văng vẳng bên tai anh.
Trữ Lễ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay rồi hỏi người phụ trách: “Hội trường ở đây đang có sự kiện gì thế?”