Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 33
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:49:08
Lượt xem: 174
Đương nhiên Trữ Sơn không thiếu tiền.
Ông ta già đi cũng không có nghĩa là tiền tài trong tay ông ta bốc hơi sạch. Ngược lại, thật ra với quy mô ngày hôm nay của Trữ thị thì ông ta có thể móc ra một trăm triệu tệ mà chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.
Nhưng ông ta nghĩ đến số tiền này phải đổ hết lên người Úc Tưởng là huyết áp của ông ta lại có xu thế muốn tăng cao.
Trữ Sơn lạnh lùng lên tiếng: “Tôi đã cho người điều tra cô rồi.” Ông ta điều tra suốt đêm.
“Ba cô tên Úc Thành Tân, mẹ cô tên là Quan Kim Mỹ. Mấy năm nay nhà họ Úc liên tục thiệt hại, từ thế hệ của ba cô thì nhà họ Úc đã bị đẩy ra khỏi giới thượng lưu rồi...”
Mục đích Trữ Sơn nói này thật ra là để cảnh cáo Úc Tưởng, cũng để nói cho cô biết với xuất thân của cô và tình hình bất ổn của gia đình cô thì cô không xứng đáng để công phu sư tử ngoạm* như vậy. Mà tôi lại có thể dễ dàng khống chế được cuộc đời của cô. Trong mắt tôi, cô và gia đình cô chẳng là cái thá gì cả.
*Sư tử đại khai khẩu: Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to. Đại khái mang ý nghĩa là rất tốn tiền.
Bỗng nhiên Úc Tưởng lộ ra biểu cảm tỉnh ngộ.
Úc Tưởng: “Ý của ông là ông muốn giúp nhà họ Úc một tay, để nhà họ Úc ngừng thiệt hại? Một trăm triệu không đủ mà ông lại định tăng giá thêm nữa sao?”
Trữ Sơn: ?
Chẳng lẽ cô không nhìn thấy sự khinh miệt và kiêu ngạo trong mắt ông ta à?
Cô không cảm thấy bị sỉ nhục hả?
“Cô tưởng cô với nhà họ Úc xứng đáng với cái giá này sao?” Trữ Sơn lên tiếng.
Úc Tưởng: “Vậy thì phải xem cậu cả Trữ với Lăng Sâm Viễn có giá trị thế nào trong lòng ông rồi.”
Trữ Sơn nghẹn họng.
Vào đúng lúc này người giúp việc còn bê một bát cháo bụng cá phi lê lên.
Úc Tưởng đưa tay ra nhận lấy: “Cảm ơn cô.”
Trữ Sơn thấy thế, một cơn tức không tên xông thẳng lên đầu ông ta. Sắc mặt ông ta trầm xuống, nhìn lướt qua người giúp việc.
Người giúp việc sợ bị trách tội, vội vàng lắp bắp nói: “Đây là do buổi sáng lúc cậu cả đi đã dặn dò... Nói nhất định phải để cô Úc ăn rồi mới đi, còn, còn có một cốc sữa bò nữa.”
Trữ Sơn lập tức không nói câu nào nữa.
Úc Tưởng bê cháo, cô còn quay đầu lại hỏi: “Có trứng gà không? Cảm ơn cô, nhờ cô rán cho tôi một quả trứng gà nhé.”
Phải như vậy thì dinh dưỡng mới cân bằng được.
Hệ thống: [... Cô không cảm thấy cô đang tung ta tung tăng trong bãi mìn của Trữ Sơn à?]
Úc Tưởng đúng lý hợp tình: Tôi chính là một con tốt thí mạng ngốc nghếch mà, làm như vậy có vấn đề gì sao?
Hệ thống: [...]
Cũng hơi… Có lý nhỉ?
Nếu thật sự đi theo hình tượng nhân vật thì đúng là nó không có gì để phê bình cả.
Úc Tưởng nhai kỹ nuốt chậm, tận hưởng xong bữa sáng ngay trước mặt Trữ Sơn.
Mà Trữ Sơn cũng không nói gì.
Ông ta đang suy đi tính lại, rốt cuộc Úc Tưởng trong cảm nhận của Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn có địa vị như thế nào...
Đúng lúc này, điện thoại di động của Úc Tưởng vang lên một tiếng “ting”.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, hoá ra là tin nhắn mới do Hà Vân Trác gửi đến.
Hà Vân Trác: [Em đang ở đâu thế? Ngày hôm qua em đi với ai vậy? Anh lo lắng lắm đấy.]
Úc Tưởng lướt xem phần cuộc gọi nhỡ.
Không có một cuộc nào là đến từ Hà Vân Trác
Trong lòng cô nói, lo lắng của anh cũng đến muộn thật đấy... Tôi đoán chắc là anh đến thăm Ninh Nhạn trước, sau đó mới nhớ đến tôi nhỉ?
Nhưng Úc Tưởng cũng không để ý.
Cô nhanh chóng nhắn tin trả lời anh ta: [Tôi đang ở biệt thự của Trữ thị, cậu Hà có muốn đến đón tôi không?]
Hệ thống: ?
Nó xem không hiểu gì hết.
Hệ thống: [Sao cô lại bảo Hà Vân Trác đến đón cô thế?]
Nhưng nửa tiếng sau, hệ thống cảm thấy dường như nó đã hiểu rồi.
Hà Vân Trác tự lái xe đến biệt thự Trữ thị.
Người giúp việc nhanh chóng đi vào cửa nói: “Bên ngoài có một chiếc xe, là đến để đón cô Úc.”
Úc Tưởng lau miệng rồi lau tay, chậm rãi đứng lên: “Nếu ông không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Trữ Sơn hỏi: “Người đến là người nhà họ Úc à?”
Nhìn có vẻ như ông ta có ý muốn bỏ qua Úc Tưởng mà bàn bạc luôn với người nhà họ Úc, chỉ cần người nhà họ Úc cần thể diện là sẽ dễ đàm phán hơn nhiều.
Nhưng Úc Tưởng lại khiến ông ta thất vọng.
Cô nói: “Không phải.”
Sau đó Úc Tưởng xoay người đi ra ngoài.
Sắc mặt chủ tịch Trữ trầm xuống, chống gậy đi theo phía sau cô, sau đó ông ta nhìn thấy chiếc Ferrari dừng lại ngoài cửa.
Cửa xe Ferrari mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đi từ trên xe xuống.
Người đàn ông đi về phía Úc Tưởng, câu đầu tiên anh ta nói lại là: “Em thay quần áo rồi à?”
Úc Tưởng: “Ừ, anh đi tắm xong không thay quần áo khác hả?”
Người đàn ông nghẹn họng, sau đó anh ta cười với cô, thức thời không hỏi gì thêm.
Chủ tịch Trữ nhạy bén cảm nhận được mối quan hệ của hai người có gì đó lạ lạ, ông ta ho khẽ một tiếng.
Lúc này Hà Vân Trác mới ngẩng đầu lên chú ý đến ông ta.
“Là chủ tịch Trữ đúng không? Tôi là Hà Vân Trác.”
Trữ Sơn thoáng nhớ ra được đối phương là ai.
Là con trai của tổng giám đốc bất động sản Hồng Tuấn, lúc mới về nước ba anh ta đã từng nhiều lần nhắc đến anh ta, đại khái là mong bạn cũ trong giới này có thể dìu dắt con trai ông ta nhiều hơn.
Sao anh ta lại đến đón Úc Tưởng?
“Rầm” một tiếng, cửa xe đóng lại, Úc Tưởng ngồi trên ghế lái phụ.
Hà Vân Trác hơi gật đầu nói: “Hẹn gặp lại chủ tịch Trữ.”
Nhưng tâm trạng Trữ Sơn đã không thể dùng hai từ “phức tạp” để khái quát được hết.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nghĩ, được lắm, quan hệ giữa cô với hai người Trữ Lễ Hàn còn chưa được giải quyết rõ ràng, mà bên kia đã tìm xong một nhà khác rồi.
Trữ Sơn chưa từng gặp được người phụ nữ nào có lắm chiêu trò như vậy.
Dù sao chỉ riêng là người phụ nữ có thể thu phục được Trữ Lễ Hàn, trên thế giới này đã rất khó có người thứ hai... Chứ đừng nói đến chuyện bay nhảy dưới mí mắt Trữ Lễ Hàn như vậy.
Trữ Sơn chìm vào suy tư.
Ông ta lên xe.
Hệ thống cạn lời: [Cô gọi Hà Vân Trác là để Trữ Sơn biết cô đáng sợ đến mức nào à? Sau đó ông ta sẽ chỉ khát khao gửi ngay tiền cho cô để cô rời khỏi con trai của ông ta à?]
Úc Tưởng: Đương nhiên là vậy rồi. Nhìn thử xem tôi mưu mô lắm chiêu như thế nào, chân đạp ba thuyền, chính tôi còn thấy sợ tôi ấy chứ.
Hệ thống: [...]
Hà Vân Trác ở bên cạnh thấp giọng hỏi: “Anh đưa em về nhà nhé?”
Úc Tưởng: “Không cần đâu, đưa tôi đến công ty luôn đi.”
Hà Vân Trác cười nói: “Không cần nghỉ ngơi thêm mà đi làm luôn à? Thật ra… Nếu em vào nhà họ Hà thì sau này không cần phải đi làm nữa đâu.”
Úc Tưởng: “Chính là cái kiểu tôi ở nhà không cần làm bất cứ chuyện gì, mỗi tháng anh cũng cho tôi mười triệu để tiêu xài thỏa thích, còn có máy bay riêng đưa tôi đi xem ca nhạc, đi ngắm biển sao?”
Hà Vân Trác yên lặng một lúc.
Yêu cầu cũng… Cao thật đấy.
Hà Vân Trác đổi giọng hỏi: “Em với cậu cả Trữ quen nhau lúc nào thế?”
Úc Tưởng: “Chắc tầm nửa tháng trước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-man-xuyen-sach/chuong-33.html.]
Hà Vân Trác muốn nói lại thôi: “Hai người...”
Úc Tưởng: “Nếu anh muốn nói có quan hệ thì đúng là có một chút thật. Nếu anh mà nói có nhiều không thì không có đâu nha.”
Hà Vân Trác: ?
Tâm trạng Hà Vân Trác phức tạp dừng xe ở dưới tầng công ty văn hoá Khải Tinh.
Anh ta còn đang suy nghĩ xem tại sao Trữ Sơn lại tự ra tiễn Úc Tưởng...
Trữ Sơn cũng có ý tứ muốn để Úc Tưởng kết hôn với Lăng Sâm Viễn?
Hà Vân Trác ấn lên thái dương, anh ta hơi muốn từ bỏ nhưng lại thật sự không cam lòng, trên thế giới này quá nhiều người dễ dàng bị gương mặt của Lăng Sâm Viễn mê hoặc, khó lắm mới có một Úc Tưởng lạnh lùng với Lăng Sâm Viễn.
Tuy rằng cô cũng đối xử với anh ta rất lạnh lùng.
Sau một lúc, tâm trạng anh ta đầy phức tạp.
Hà Vân Trác ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Qua hai ngày nữa ba anh chuẩn bị làm một buổi tiệc chào mừng anh về nước, đến lúc ấy anh sẽ gửi thiệp mời đến nhà họ Úc. Anh hy vọng em có thể đến.”
Úc Tưởng: “... Tôi đi làm đây.”
Hà Vân Trác cười cười không nói gì, anh ta chỉ tự đưa Úc Tưởng lên tầng, sau đó anh ta mới rời đi.
Đồng nghiệp ở công ty văn hoá Khải Tinh trốn sau cửa, lặng lẽ quan sát tất cả mọi chuyện, chờ sau khi Úc Tưởng vào cửa bọn họ mới không nhịn được lên tiếng: “Đậu má! Chẳng phải cô đến nhà họ Trữ sao? Sao cậu Hà lại đưa cô đến đây thế?”
“Trâu bò quá nha Úc Tưởng!”
Trong lời nói của bọn họ không hề có ý châm chọc mỉa mai mà là thật sự nể phục cô.
Sau khi Úc Tưởng nói xong câu “nhổ lông dê của chủ nghĩa tư bản” kia, bọn họ cùng sinh ra sự đồng tình rất mạnh.
Đặc biệt là lúc phát hiện một mình Úc Tưởng còn có thể vốn đầu tư mạo hiểm cho công ty, khiến cho tương lai của bọn họ có thể có thêm nhiều không gian để thăng chức tăng lương hơn, bọn họ ủng hộ Úc Tưởng đến mức nào thì không cần phải nói.
Bây giờ bọn họ chỉ ước được phát cờ hò reo cho Úc Tưởng!
Úc Tưởng: “Khách sáo, khách sáo quá, rượu được tặng uống có ngon không?”
“Ngon lắm! Chúng tôi còn mang một chai đến công ty đấy, cô muốn uống không? Rót cho cô nửa cốc nhé?” Có đồng nghiệp hỏi.
Tổng giám đốc Thẩm nghe thấy vậy thì hơi há mồm, muốn nói lại thôi.
Thôi vậy, Úc Tưởng muốn uống thì cứ uống đi.
Bỗng bầu không khí trong văn phòng hài hoà chưa từng có.
Liêu Giai Phỉ cũng không nén được lộ ra biểu cảm phức tạp.
Gần đây Úc Tưởng thay đổi sao? Thật ra hình như cũng không thay đổi gì mấy… Cô rất rất lười, thậm chí có đôi khi còn không tới đi làm, đến cả lý do lý trấu cũng không thay đổi. Nhưng thế nào là hôm nay cô lại đến công ty vậy?
Lúc cô nói chuyện còn lộ ra cảm giác như ‘liên quan gì đến tôi’.
Nhưng nghe lại thấy dễ nghe hơn nhiều, thậm chí còn khiến người ta vô thức muốn đứng cùng cô.
Chờ sau khi có người rót ly rượu cho Úc Tưởng, còn tiện tay nhét cho cô hai túi đồ ăn vặt, tổng giám đốc Thẩm mới lên tiếng: “Khụ, Úc Tưởng, em đến đây một lát đi.”
Úc Tưởng gật đầu, đi đến chỗ anh ấy.
“Sau khi lấy được vốn mạo hiểm, công ty đã bỏ một số tiền lớn để mời về mấy người nổi tiếng trên mạng. Một người là quán quân thể thao điện tử vừa mới giải nghệ, một người là blogger cuộc sống đời thường, còn có một cặp blogger làm về mẫu người yêu...” Tổng giám đốc Thẩm đưa tài liệu trong tay cho cô: “Em xem có thể hoà hợp được với ai thì em dẫn dắt người đấy đi. Đương nhiên tôi kiến nghị em có thể dẫn cả hai người này... Hai người này là công ty chúng ta thật sự bỏ cả vốn lẫn gốc, hợp đồng cũng ký rất hào phóng.”
Úc Tưởng nhận lấy tài liệu.
Cô suy nghĩ sâu xa một lúc... Đi theo loại người cá muối như cô thật sự có tương lai sao?
Một bên khác, ngay sau khi Úc Tưởng rời khỏi, Trữ Sơn mang theo một đoạn ghi âm đến tìm Trữ Lễ Hàn.
Người bên cạnh Trữ Lễ Hàn rất ít khi nhìn thấy Trữ Sơn, tự dưng nhìn thấy ông ta thì cũng sững sờ.
“Cậu cả Trữ đang bàn chuyện ạ...”
Trữ Sơn nghe thấy những lời này, trên mặt ông ta cũng có hơi mất kiên nhẫn, thầm nói tôi là ba nó, còn không khiến nó ra đón tôi được à?
Nhưng thật ra trong lòng Trữ Sơn cũng tự mình hiểu lấy mình, ông ta biết Trữ Lễ Hàn không phải người sẽ nể tình vì ông ta là ba anh.
Ông ta đành phải nói: “Cậu nói với nó là chuyện của cô Úc kia.”
Thư ký híp mắt?
Cô Úc?
Là cô Úc ngày hôm qua mới lên tin tức sao?
Tin ngày hôm qua vừa được đăng lên, toàn bộ công ty đều kinh ngạc.
Thư ký không dám chậm trễ, nhanh chóng quay đầu đi chuyển lời.
Trữ Lễ Hàn thật sự đang bàn chuyện.
Thư ký truyền đạt lại mục đích Trữ Sơn đến đây, thấp giọng hỏi: “Có mời chủ tịch Trữ vào không ạ?”
Trữ Lễ Hàn không lên tiếng, mà anh cầm điện thoại gọi về biệt thự Trữ thị trước, chờ sau khi người giúp việc ở đầu bên kia nghe máy, anh hỏi: “Cô Úc đi rồi à?”
“Cậu cả, cô Úc đã đi rồi ạ.”
“Cô ấy có ăn sáng không?”
“Có, cô ấy còn ăn thêm một quả trứng rán.”
Vậy là đa phần tâm trạng của cô không bị ảnh hưởng gì.
Trữ Lễ Hàn bỏ ống nghe điện thoại xuống, lúc này anh mới nói: “Dẫn ông ta vào đây đi.”
Trữ Sơn vừa vào cửa đã bắt đầu bật ghi âm.
Nội dung đoạn ghi âm là đoạn lúc Úc Tưởng cò kè mặc cả với ông ta xem tổng cộng phải mất bao nhiêu tiền.
Trữ Sơn ấn xuống nút tạm dừng, ngẩng đầu nhìn Trữ Lễ Hàn: “Bây giờ con đã biết cô ta là người phụ nữ như thế nào chưa?”
Trữ Lễ Hàn hỏi: “Ba đã đưa tiền cho cô ấy chưa?”
Trữ Sơn: “Chưa đưa.”
Một nhà tư bản đủ tư cách đương nhiên sẽ giảm thiệt hại xuống thấp nhất, chứ không phải là tiêu xài tiền tài một cách mù quáng.
Trữ Lễ Hàn hờ hững nâng mí mắt lên: “Thật ra cô ấy nói không sai đâu, chuyện này phải xem trong lòng ba, con trai hợp pháp với con trai riêng có giá cả như thế nào.”
Trữ Sơn sững sờ, thậm chí ông ta còn thấy hơi chột dạ.
Nhưng ông ta lại nhanh chóng cảm thấy tức giận.
Con không tức giận?
Cô ta đã lấy cả hai đứa ra để đòi tiền rồi mà? Cô ta không hề yêu cả hai đứa, hai đứa có hiểu không!
Trữ Lễ Hàn khuấy cốc cà phê đang cầm trong tay: “Tám mươi triệu vẫn còn ít quá.”
Trữ Sơn sững sờ, vội vàng giải thích: “Đương nhiên trong lòng ba con không chỉ đáng giá có tám mươi triệu! Con rất quý giá!”
Trữ Lễ Hàn: “Vậy là giá trị bao nhiêu trăm triệu đây?”
Trữ Sơn: “...”
Trữ Lễ Hàn thờ ơ nói: “Tôi có thể cho cô ấy ba trăm triệu, chỉ hy vọng cô ấy yên bình. Tám mươi triệu của ông không lay động được cô ấy đâu.”
Trữ Sơn: ?!
Ông ta kinh hãi đến nỗi muốn đến lắc vai Trữ Lễ Hàn, hỏi có phải anh điên rồi không.
Đương nhiên Trữ Lễ Hàn đang nói dối.
Nhưng anh rất vui lòng thấy Trữ Sơn bỏ tiền cho Úc Tưởng, Trữ Sơn mất m.á.u càng tàn nhẫn thì càng tốt, anh không ngại chen chân đổ thêm dầu vào lửa đâu.
Trữ Sơn không ngồi yên nổi.
Ông ta đứng lên đi ra ngoài, nghĩ thầm, ba không tin Lăng Sâm Viễn cũng sẽ nghĩ như vậy... Thật sự không được, vậy con cứ ở bên Úc Tưởng kia đi thôi! Chỉ cần Lăng Sâm Viễn có thể nhìn thấy rõ gương mặt thật của cô ta, không tranh giành với con nữa là được...
Trữ Lễ Hàn nhìn ông ta đứng dậy rời đi, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì khác.
Anh ngồi trên ghế da một lúc, đột nhiên anh cầm lấy điện thoại nội bộ gọi điện cho thư ký Vương.
“Đi mua mấy quyển sách liên quan đến thai kỳ, thời gian dưỡng thai.” Trữ Lễ Hàn nói.
Thư ký Vương ngẩn ra: “Anh, anh muốn mua cái này sao?”
Tại sao chứ! Giữa chừng lại xảy ra chuyện gì mà mình không biết à?
Trữ Lễ Hàn: “Ừ.”
Anh đi tăng giá giúp Úc Tưởng, thêm một cháu trai, thêm một trăm triệu.