Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 36

Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:49:15
Lượt xem: 166

Úc Tưởng nhìn chằm chằm tin nhắn của Lăng Sâm Viễn, cô cực kỳ bình tĩnh trả lời một câu: [Anh là ai?]

Tuy cô gần như đã đoán được rằng chắc hẳn Lăng Sâm Viễn lấy số điện thoại di động của cô từ tổng giám đốc Thẩm.

Nhưng cô vẫn giả vờ không biết.

Ai lại dễ dàng thừa nhận lỗi lầm mình đã làm trước mặt "khổ chủ" chứ?

Vài giây sau, đầu bên kia gửi tới một chuỗi "..."

[Tôi là Lăng Sâm Viễn.] Đầu kia lại gửi tin nhắn.

Úc Tưởng: [Thật ra tôi là hoàng tử của Ai Cập cổ đại bị lưu vong đến Trung Quốc, bạn chỉ cần tài trợ cho tôi một trăm triệu là tôi có thể trở về quê hương của tôi…]

Lăng Sâm Viễn: [...]

Anh ta cảm thấy Úc Tưởng đang chế giễu mình nhưng lại không thể tìm thấy bằng chứng.

Anh ta nhớ lần trước Úc Tưởng định nói cái gì mà "nmsl*" với anh ta, chỉ là Lăng Viễn Sâm không biết từ đó nghĩa là gì. Anh ta và Úc Tưởng… Có suy nghĩ khác nhau sao?

*Từ gốc là "nmsl": đây là một cụm từ lóng, có hai nghĩa: Một là câu chửi "Chết m* mày rồi", hai là nmsl = never mind the scandal and liber (không quan tâm đến scandal và những lời vu khống).

Lăng Sâm Viễn đột nhiên ngẩng đầu, gọi trợ lý lại.

"Giám đốc Lăng có chuyện gì sao?"

"Thế này là có ý gì?"

Trợ lý nhìn một cái rồi dùng vẻ mặt xấu hổ nói với anh ta: "Có thể đối phương đã coi anh là kẻ bịp bợm."

"..."

Lăng Sâm Viễn cười lạnh một tiếng.

Cô cứ danh chính ngôn thuận bỏ qua lời chất vấn của anh ta như vậy đúng không?

"Được rồi, tôi biết rồi." Lăng Sâm Viễn đuổi trợ lý đi.

Anh ta quay lại rồi ngồi xuống ghế, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.

Với một người như Úc Tưởng, nếu không bắt tận mặt cô thì sẽ không thể làm gì cô được.

Anh ta quyết định dành thời gian đi đến công ty của Úc Tưởng…

Phía bên kia, sau khi Úc Tưởng vui vẻ kết thúc cuộc đối thoại với Lăng Sâm Viễn thì lúc sau cô còn cảm nhận việc ăn qua màn hình điện thoại với Trữ Lễ Hàn ở công ty.

Đến tối, mọi người gọi cô ăn tối cùng nhưng Úc Tưởng đã lắc đầu từ chối.

"Mệt lắm, tôi phải về nhà đây…"

"Về nhà chơi trò chơi hả?" Một người nhân viên cũ hỏi.

Úc Tưởng gật đầu: "Còn phải nói sao?"

Nhân viên cũ mỉm cười, không nói gì với cô nữa mà nhìn cô tan làm, bắt taxi về nhà.

Trái lại, nhân viên mới thực sự không thể chịu đựng được: "Tôi chưa bao giờ thấy một nhân viên nào lại tan làm sớm như vậy ở các công ty mạng đa kênh trước đây luôn. Cô ấy cũng không giúp lên kế hoạch kinh doanh à?" Nói xong người đó lại sợ giọng điệu mình quá cứng nhắc bèn vội vàng bổ sung một tiếng "ha ha" đùa giỡn.

Nhân viên cũ thở dài: "Ai mà không muốn tan làm sớm chứ?"

Sau đó, người kia không nói tiếp nữa.

Nhân viên mới: ?

Mọi người thật sự không có ý định phấn đấu tiến lên sao?

Từ đáy lòng, bọn họ cũng hơi lo lắng một chút nhưng nó không rõ ràng, cũng tự biết mình không có “địa vị” gì, cho dù khiếu nại cũng không thu hút được sự chú ý của tổng giám đốc Thẩm, vì thế mới đành đi tìm Nhiễm Chương.

Bọn họ không có “địa vị” nhưng có lẽ Nhiễm Chương sẽ được nhỉ?

Hơn nữa Nhiễm Chương có lai lịch như vậy, chẳng lẽ anh ta không cảm thấy bực tức sao?

"A Z đâu?" Bọn họ vội vàng đi hỏi lễ tân.

Quầy lễ tân: "À, anh ấy đi từ lâu rồi."

"Còn tan sớm hơn Úc Tưởng sao?"

"Đúng vậy."

"..."

Không cứu nổi.

Họ đau khổ nghĩ thầm.

Bên này Úc Tưởng về đến nhà đã là bảy giờ tối, cô đụng mặt Úc Trung, cậu ta ra vẻ quái đản nói một câu: "Cuối cùng cũng biết về nhà cơ à?"

Úc Tưởng nhìn cũng không nhìn cậu ta: "Ồ, lo lắng cho tôi sao?"

Úc Trung muốn nói mày đừng quá kiêu ngạo nhưng lúc này bác cả của nhà họ Úc lại xuống lầu, khẽ gọi một tiếng: "Úc Tưởng!"

Úc Trung lập tức im miệng.

Bác cả của nhà họ Úc bước nhanh đến trước mặt cô, gương mặt luôn có vẻ nghiêm túc lúc này cũng vô thức thả lỏng hơn: "Chuyện ba mẹ cháu ở lại thành phố Hải làm việc đã được xác định rồi, việc quan trọng nhất bây giờ là chuyện của cháu…"

Úc Tưởng: "Dạ?"

"Tin tức của ngày hôm qua, tất cả mọi người đã thấy... Cháu muốn c.h.ế.t à, sao lại động vào bọn họ? Chủ tịch Trữ đã tới đây rồi! Và sau đó thì sao? Sau đó, bác nghe ba cháu nói cháu đã đi đến biệt thự của Trữ thị hả? Sao cháu lại dám làm thế?" Lời nói ra từ miệng bác cả, ông ta muốn tức giận muốn khiển trách nhưng lại nhịn xuống cho nên cứ ngắt nghỉ không ngừng.

Ông ta nặng nề thở dài: "Cháu không biết con người Trữ Sơn này một khi đã chú ý tới cháu thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức… Cháu nói thử xem, tại sao, tại sao lại có thể làm rối tung mối quan hệ giữa anh em bọn họ chứ? Cháu đúng là làm ra chuyện tốt rồi đó!"

Bác cả nhớ lại lúc ở nhà họ Trữ hơn một tháng trước.

Khi đó Úc Tưởng còn đang thầm mến Lăng Sâm Viễn, mà ngay cả cô là ai anh ta cũng không biết. Ngoài miệng nhà họ Úc không nói gì nhưng ngầm đều cảm thấy Úc Tưởng đang mơ mộng hão huyền…

Lăng Sâm Viễn là con riêng và cũng là con ruột của Trữ Sơn, từ sau khi anh ta về nước đã có thể nhìn ra đãi ngộ thế nào.

Bây giờ thì tốt rồi… Hai quả pháo cùng nổ luôn!

"Vậy bác có cách gì hay sao ạ?" Úc Tưởng hỏi.

Bác cả nhà họ Úc nghẹn ngào.

Ông ta… Ông ta tự nhận mình là người anh cả thông minh nhất nhà họ Úc, tung hoành trên thương trường nhưng khi đối mặt với tình huống như hiện tại, trong thoáng chốc ông ta cũng không nghĩ ra cách nào hiệu quả.

"Khiêm tốn, nhẫn nhịn, chờ đợi cho đến ngày cháu thực sự bước vào cửa nhà họ Trữ, khổ tận cam lai*…"

*Khổ tận cam lai: giai đoạn cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới.

Úc Tưởng không thể không sửa lại lời nói cho ông ta: "Cháu đã bước vào cửa nhà họ rồi."

Bác cả nhà họ Úc: "..."

Bác cả nhà họ Úc: "Không phải là bước vào kiểu đó mà là cháu phải kết hôn với một người trong số họ." Ông ta nhíu mày: "Chỉ là e rằng bây giờ Trữ Sơn sẽ không muốn cháu kết hôn với bất kỳ người con trai nào của mình…"

Úc Tưởng gật đầu: "Đúng thế, ông ta nói rằng ông ta sẽ cho cháu năm triệu để tránh xa con trai ông ta ra."

Trong lòng bác cả nhà họ Úc căng thẳng: "Sau đó thì sao?"

Úc Tưởng: "Cháu nói được thôi, cho cháu bảy mươi triệu."

Cháu bị điên rồi sao!

Bác cả nhà họ Úc suýt nữa phát tác bệnh huyết áp cao ngay tại chỗ.

Đến khi ông ta được Úc Trung đỡ lấy, miễn cưỡng đứng vững trở lại thì hành lang đã không còn bóng dáng Úc Tưởng nữa.

Sau khi Úc Tưởng về phòng, cô đã gặp ba mẹ của nguyên chủ.

Quan Kim Mỹ không biết nấu nhiều món nên chỉ nấu một bát bánh trôi nhỏ cho cô. Úc Tưởng cũng không ghét bỏ, cô nhận lấy, từ từ ăn hai miếng sau đó mới nói: "Con đã ăn tối ở công ty rồi."

Quan Kim Mỹ hơi lúng túng: "Vậy, vậy mẹ tìm cho con ít thuốc giảm khó tiêu, kích thích tiêu hóa nhé?"

"Không sao đâu mẹ, gần đây con ăn rất được." Úc Tưởng nói một câu đã đè tâm trạng lo lắng của bà xuống.

Nguyên chủ và ba mẹ không có nhiều thời gian với nhau, bây giờ cặp vợ chồng còn đang khó khăn để sinh sống tại thành phố Hải, trong một thời gian cũng không biết phải đối xử với con cái thế nào cho đúng thì con gái đã trưởng thành.

"Vừa rồi bác của con nói gì với con thế?" Úc Thành Tân hỏi.

"Chuyện tin tức của con…"

Úc Thành Tân: "Ồ, vậy, ba sẽ không nói gì nữa." Ông nghĩ nhiều cũng rất phiền. Trong lòng ông vẫn rất tin tưởng anh trai mình, tự nhủ chắc là việc này có thể xử lý được, phải không? Không ảnh hưởng đến Úc Tưởng, đúng chứ?

"Vậy, vậy thì con đi ngủ sớm một chút nhé?" Úc Thành Tân nói.

Úc Tưởng gật đầu, nhìn họ đóng cửa lại giúp cô.

Cô nằm trên ghế sofa, lúc này mới mở phần mềm xã hội đã lâu không thấy mặt trời, ngay lập tức âm thanh thông báo điên cuồng vọt vào tai cô.

Úc Tưởng bối rối mở ra thử.

Người hâm mộ trên Tiểu Hồng Thư + ba trăm ba mươi nghìn.

Người hâm mộ trên nền tảng Weibo + hai trăm bảy mươi nghìn.

Úc Tưởng hơi mơ hồ nhìn xuống dưới.

Hả? Sao từ tin tức kia mà cô đã trở thành một người nổi tiếng rồi?

Cô tùy tiện mở một khu vực bình luận đang có động thái:

"Phú bà nhìn em đi!"

"Em đang ở chỗ nào thế? Muốn đi chơi cùng nhau không?"

"Thơm thơm bà xã xinh đẹp!"

"Lầu trên muốn thơm thơm sao? Cậu có muốn thơm khi có Lăng Sâm Viễn và Trữ Lễ Hàn ở giữa không?"

"Mẹ nó, cậu nói như vậy thôi là tôi đã cảm thấy run rẩy rồi…"

Khu vực bình luận lộn xộn của cô đã nghiễm nhiên thay đổi, ngay cả khi ai đó đứng ra mắng cô lẳng lơ sớm nắng chiều mưa, bắt cá hai tay, hám giàu… Thì nó cũng sẽ sớm bị báo cáo.

Úc Tưởng lại khó hiểu lần nữa.

Sao vậy? Cô mà có người hâm mộ dám làm việc nghĩa như vậy sao?

Cô tắt phần mềm, không kịp thấy bình luận mới nhất trong khu vực bình luận: Mọi người đừng chỉ nhìn như vậy, mọi người thực sự nghĩ rằng cô ta có thể chơi đùa hai anh em nhà họ Trữ trong lòng bàn tay như thế sao? Mọi người không thấy một nữ minh tinh đoan trang đứng đắn muốn trèo vào giới thượng lưu cũng phải mất mấy năm đó à.

Phía dưới lập tức cãi nhau.

Úc Tưởng tắt điện thoại di động, bỗng dưng hắt hơi một cái.

Cô quấn mình trong bộ đồ ngủ sang trọng, không lâu sau đã nằm chơi điện thoại di động.

Ngay sau đó, nền tảng xã hội của cô lại tự động cập nhật thông tin trò chơi.

Cư dân mạng vốn đang cãi nhau lại đột nhiên im lặng.

"Tình hình hiện giờ cũng không đáng để cô ấy lo lắng sao?"

"Tôi thực sự muốn biết chính xác các kiểu vấn đề lớn sẽ làm cô ấy bối rối là gì đó…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-man-xuyen-sach/chuong-36.html.]

"Chỉ cần tôi có một nửa nét tính cách như vậy thì có khi tôi đã thành công rồi ấy chứ? *Thở dài*"

Bên này có người tạo chủ đề, mọi người lại bắt đầu thảo luận suy nghĩ của Úc Tưởng.

Còn ở bên kia, Úc Tưởng chơi mệt đã ngủ thiếp đi.

Buổi sáng hôm sau, cô đi làm đúng giờ.

Vừa bước vào cửa, Úc Tưởng đã thấy một bóng dáng quen thuộc, đồng thời hệ thống im lặng từ lâu lại có âm thanh nhắc nhở vang lên: [Phát hiện nhân vật quan trọng trong cốt truyện.]

"Đàn chị!" Nhân vật quan trọng trong cốt truyện kia xoay người, cười với Úc Tưởng.

Đó là Ninh Ninh.

Úc Tưởng: "Chị đi sai cửa à?"

"Không, không phải. Em đến đây để phỏng vấn… Không ngờ lại trùng hợp như vậy, đàn chị cũng làm việc ở chỗ này ạ?"

Úc Tưởng: "..."

Úc Tưởng: Nói thật thì tôi và nữ chính trong cốt truyện có ràng buộc rất chặt chẽ với nhau, thật ra có phải CP của nữ chính là tôi không?

Hệ thống không nói một lời.

Úc Tưởng thầm tự hỏi, khó trách gần đây cậu không khóc ba gọi mẹ như lúc trước, có phải cậu đã đoán sẽ có màn xuất hiện này đúng không?

Úc Tưởng không lên tiếng tiếp lời Ninh Ninh, còn Ninh Ninh thì cũng không quá để ý.

Cô ấy tiếp tục: "Em thấy đàn chị trên tin tức rồi, hình như trên biển xảy ra chuyện gì phải không ạ? Em đã gọi cho đàn chị và còn gửi Wechat muốn hỏi thăm đàn chị một chút nhưng đàn chị không để ý em…"

Úc Tưởng không thay đổi sắc mặt: "À, ngày nào cũng có rất nhiều người gửi tin nhắn cho chị nên chắc chị không thấy."

"Vậy sao ạ…" Ninh Ninh cũng không thấy buồn nữa.

"Úc Tưởng, hai người quen nhau à?" Nhân viên cũ của bộ phận nhân sự không nhịn được mà phải lên tiếng.

Ninh Ninh quay đầu cười nói: "Bọn em tốt nghiệp chung một trường ạ! Đàn chị là hoa khôi của trường bọn em đấy!"

Úc Tưởng nghe cô ấy nói xong, thầm nghĩ tôi khuyên các người tốt nhất đừng nên tuyển cô ấy, sau này làm không tốt có khi chỗ này lại biến thành chiến trường cốt truyện mới, mọi người sẽ tự làm khổ mình thôi…

Nhưng những người trong bộ phận nhân sự rõ ràng không biết thuật đọc tâm.

Sau khi họ phát hiện ra rằng hai người bọn cô quen biết nhau, những người trong bộ phận nhân sự rất hạnh phúc vỗ tay rồi để Ninh Ninh làm thư ký.

Úc Tưởng: "..."

Đây có phải là sự bất khả kháng của cốt truyện gốc không?

Bàn làm việc của Úc Tưởng được đặt ở một góc sáng sủa, vị trí rộng rãi, hoàn toàn khác với các nhân viên bình thường khác.

Ngay sau khi cô bước tới vị trí và ngồi xuống, Ninh NInh đã mang cà phê đến.

"Đàn chị, chuyện cà phê thật sự không liên quan gì đến em. Vô cùng xin lỗi chị, hôm đó đã làm liên lụy đến chị rồi ạ…" Ninh Ninh đẩy cà phê về phía tay cô.

Úc Tưởng hỏi cô ấy: "Sau đó có điều tra ra ai đã làm chuyện này chưa?"

"Đó là một nhân viên khác trong công ty, anh ta đã gài bẫy em."

"Vậy tại sao anh ta lại hãm hại em?"

"Em không biết…" Ninh Ninh nhíu mày, lắc đầu.

Úc Tưởng: "Hãy chú ý đến những người xung quanh em, xem có ai không muốn em sống yên ổn không. Hơn nữa đối phương rất hiểu em đó."

Đây là điều tốt nhất cô có thể làm cho nữ chính.

Còn về việc nhận lỗi sao, không thể nào luôn.

Ninh Ninh ngẩn người: "Ồ, là như vậy sao?"

"Chào tổng giám đốc Thẩm!" Bên ngoài có tiếng người chào hỏi.

Là tổng giám đốc Thẩm đến làm việc.

Tổng giám đốc Thẩm trực tiếp đi tới trước bàn làm việc của Úc Tưởng, anh ấy liếc mắt một cái đã nhìn thấy ly cà phê trước mặt Úc Tưởng sau đó đưa tay cầm lên: "Úc Tưởng à, em đừng uống cái này."

Tiếp theo anh ấy quay đầu lại: "Ờ, cây xanh này đổi thành xương rồng đi! Xương rồng hút bức xạ!"

Úc Tưởng: ?

Úc Tưởng: "Đây là điều giả khoa học từ bao nhiêu năm trước đây rồi đó."

"Vậy cũng nên cẩn thận chứ!" Tổng giám đốc Thẩm nói.

Ninh Ninh ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào tách cà phê trong tay anh ấy, trên mặt hơi có vẻ lúng túng.

Cô ấy không biết có phải do họ đã nghe nói về chuyện lúc trước của cô ấy nên cảnh giác với cả cà phê cô ấy mang đến hay không.

Hôm nay dường như tổng giám đốc Thẩm nhìn cái gì cũng không vừa mắt, anh ấy lại nói: "Cái ghế này cũng đổi một cái luôn, đổi thành ghế công thái học. Cửa sổ này không thể hướng tiếp vào em được…"

Úc Tưởng cắt ngang anh ấy: "Hôm nay tổng giám đốc Thẩm không bận sao?"

Sao anh ấy lại chạy tới chỉ trỏ vị trí công việc của cô?

Tổng giám đốc Thẩm ngẩn người một chút: "Bận! Rất bận rộn!"

Thẩm Hải vừa nói xong, điện thoại di động đã đổ chuông.

Tổng giám đốc Thẩm nhận điện thoại, vẻ mặt cuống quýt: "Vâng, vẫn tốt."

Sau đó, anh ấy nhanh chóng quay và đến cửa đón một người nào đó. Khi tổng giám đốc Thẩm và người kia từ từ đi vào công ty văn hóa Khải Tinh thì Úc Tưởng đã biết vì sao sáng sớm anh ấy lại kỳ lạ như vậy.

Người đàn ông dẫn đầu trẻ tuổi, đẹp trai, thân hình cao ngất mang theo vẻ thanh quý bẩm sinh khiến người ta không dám nói một câu lớn tiếng ở trước mặt anh.

"Mời anh đi bên này." Tổng giám đốc Thẩm đón người vào phòng tổng giám đốc.

Chờ sau khi cửa đóng lại, mọi người mới không khống chế được mà "mẹ kiếp" một tiếng.

"Là cậu cả Trữ sao?"

"Đúng, là anh ấy!"

Mọi người nói đến đây đều không tự chủ được quay đầu nhìn về phía Úc Tưởng.

Úc Tưởng: ?

Cô muốn viết chữ vô tội trên mặt mình.

Hệ thống: [Tám mươi triệu… Tám mươi triệu của cô đến tìm cô đấy, cô không vui sao?]

Úc Tưởng: …

Ninh Ninh ở bên cạnh cũng thoáng sững sờ.

Cô ấy biết Trữ Lễ Hàn.

Đó là anh trai của anh Lăng. Trữ Lễ Hàn là một người cao ngạo quý phái, khi nhìn xuống sẽ khiến người ta tự nhiên sinh ra ảo giác mình là một con kiến hôi. Ninh Ninh luôn không dám nhìn anh.

"Úc Tưởng, có phải anh ấy đến tìm cô không?" Đồng nghiệp nhỏ giọng hỏi.

Ninh Ninh sững sờ quay đầu nhìn Úc Tưởng.

Có phải là tới tìm đàn chị không?

Ồ, phải...

Trong tin tức ngày hôm qua cũng đã viết rồi, hai người cùng nhau xuống trực thăng.

Ngay khi mọi người suy đoán không ngừng, tổng giám đốc Thẩm từ phòng tổng giám đốc đi ra, anh ấy nói: "Úc Tưởng, lại đây một chút."

Sau đó, mọi người lập tức hít sâu hơn.

Bọn họ trơ mắt nhìn Úc Tưởng đi về phía cánh cửa kia, cửa mở ra, tiếp theo tổng giám đốc Thẩm một mình đi ra xa, ra xa?

Úc Tưởng ở bên này đang ngước mắt nhìn về phía người bên trong cửa.

Trữ Lễ Hàn ngồi ở vị trí của tổng giám đốc Thẩm, anh nâng mắt lên, trông càng giống như chủ tịch nắm giữ quyền sát phạt nơi này hơn cả tổng giám đốc Thẩm.

"Cô nói gì với ba tôi?" Trữ Lễ Hàn trầm giọng hỏi.

Nhưng điều làm anh thất vọng là.

Cho dù Trữ Lễ Hàn làm vậy cũng không thể dọa Úc Tưởng.

Cô chớp mắt mấy cái: "Ý anh là tám mươi triệu à?"

Trữ Lễ Hàn lạnh lùng nói: "Chắc tôi phải vui hơn khi được ra giá cao hơn Lăng Sâm Viễn mười triệu nhỉ?"

"Anh muốn vui thì có thể tiện tay mở một chai champagne, cũng không phải là không thể…"

Anh biết, cô sẽ không chột dạ chút nào hoặc thậm chí cô còn cảm thấy hợp lý hơn bất cứ ai khác.

Ánh mắt của Trữ Lễ Hàn chợt lóe lên, anh từ từ đứng dậy, đến gần Úc Tưởng.

Anh rất cao.

Thoáng cái đã chặn hơn phân nửa ánh sáng.

Úc Tưởng lặng lẽ dùng một tay vòng ra sau lưng, đè tay nắm cửa lại.

Cánh cửa lộ ra một khe hở.

"Sao lại không dám nói mười tỷ?" Trữ Lễ Hàn rũ mắt nhìn cô.

Úc Tưởng: "Công phu sư tử ngoạm như thế, tôi sợ ba của anh sẽ thẹn quá hóa giận…"

"Vậy tôi giúp cô thì sao?"

Úc Tưởng: "Hôm nay anh tới đây là để nói cái này à?"

Trữ Lễ Hàn nhấc mí mắt lên: "Cô cảm thấy thế nào?"

Úc Tưởng: "Anh muốn giúp tôi bằng cách nào?"

Cô cảm thấy lúc này Trữ Lễ Hàn nhìn có vẻ nguy hiểm nói không nên lời.

Lúc này Úc Tưởng nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói cố thay đổi của tổng giám đốc Thẩm: "Sao, sao giám đốc Lăng cũng tới đây vậy?"

Lăng Sâm Viễn vừa bước vào: "... Cũng tới?"

Tổng giám đốc Thẩm: !

Mẹ kiếp, nói sai rồi!

Lúc này Ninh Ninh cũng nhìn thấy Lăng Sâm Viễn, cô ấy ngẩn người, há miệng ra rồi lại ngậm lại.

Úc Tưởng đưa tay kéo cửa xuống: "Ôi, trùng hợp vậy…"

Cô vẫn chưa nói xong thì Trữ Lễ Hàn đã giữ chặt cổ tay cô, một tiếng "rầm" nặng nề khóa cánh cửa phía sau cô lại.

Bây giờ Lăng Sâm Viễn cũng không thể để ý tới Ninh Ninh nữa.

Anh ta nhìn về phía tổng giám đốc Thẩm: "Mở cửa ra."

Tổng giám đốc Thẩm bị kẹp ở giữa lập tức run rẩy.

Loading...