Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-14 19:04:58
Lượt xem: 303

Hệ thống: "Đây là đâu vậy?"

Úc Tưởng: [Nhà tôi.]

Hệ thống: "Sao cô có thể cứ vậy mà về nhà được chứ?"

 

Úc Tưởng: [Nếu không thì sao nữa? Còn phải ở lại diễn tiếp với Trữ Lễ Hàn à?]

Hệ thống: "..."

Ngay lúc Úc Tưởng và hệ thống yên lặng không một tiếng động sử dụng sóng điện não để trao đổi thì có tiếng bước chân truyền tới từ phía cầu thang.

Rất rõ ràng rằng những người khác trong nhà họ Úc đã bị cái giọng sang sảng của đứa em họ này gọi tới rồi.

Còn Úc Tưởng thì sao...

Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.

Úc Trung cũng không ngờ được rằng Úc Tưởng nói chạy là chạy luôn như thế, bèn đứng phía sau gào liền mấy tiếng: "Đứng lại đó! Mày đứng lại đó cho tao! Mày chột dạ phải không? Mày chạy cái gì hả?"

 

Việc nguyên chủ ở tầng một cũng giúp lộ trình của Úc Tưởng trở nên thông thoáng dễ dàng hơn hẳn.

Vừa mới lao vào phòng một cái là khoá cửa được luôn, không ai có thể quấy rầy giấc ngủ bù của cô.

Bên kia, vợ chồng bác cả lững thững tới chậm một bước, Úc Tưởng đã chạy mất tăm rồi.

Bác cả hỏi: "Úc Tưởng đâu rồi?"

Úc Trung vẫn còn đang ngơ ngác: "Vào, vào phòng rồi."

Bác cả nhướng mày một cái rồi lại hỏi: "Vừa rồi con gào thét cái gì đấy?"

"Úc Tưởng đi cả một đêm không về. Ba, con thấy mọi người phải xét hỏi cô ta cho kỹ vào. Việc mình thì làm không ra hồn mà chẳng biết chạy theo thằng đàn ông nào, trên cổ toàn là dấu hôn..."

Bác cả cắt ngang lời cậu ta: "Chẳng phải ngày hôm qua nó bảo đi tham gia tiệc rượu ở khách sạn Hải Lệ sao?"

Úc Trung: "À, con biết rồi! Chắc chắn là cô ta lại chạy đi tìm Lăng Sâm Viễn!"

Bác cả cười lạnh lùng: "Nếu nó thật sự có thể chơi bời với Lăng Sâm Viễn được thì lại tốt quá! Tiếc rằng nó làm gì có bản lĩnh đó... Được rồi, con bớt cái mồm lại đi, đừng có mới sáng ngày ra đã náo loạn ầm ĩ cả nhà như thế."

Úc Trung không thể làm gì khác hơn là xấu hổ ngậm miệng lại, trợn mắt lườm về phía phòng ngủ của Úc Tưởng một cái.

Úc Tưởng ngủ một giấc thẳng đến hai giờ chiều.

Cô bò dậy đi tắm trước sau đó mới mở điện thoại di động lên, chuẩn bị xử lý tin nhắn chưa đọc.

Nhưng phải nói thế nào đây nhỉ?

Nguyên chủ ở bên ngoài một đêm không về, vừa về đã ngã đầu xuống gối ngủ một mạch đến hai giờ chiều, thế mà trong điện thoại lại chỉ có ba tin nhắn chưa đọc, còn là cùng một người gửi tới nữa chứ.

[Cô cả à mười giờ năm mươi sáu phút rồi kìa! Cô đang ở đâu vậy hả?]

[Tổng giám đốc Thẩm nổi giận rồi. Tôi không muốn bị mắng thay cô đâu.]

[... Thôi được rồi]

Người gửi tin nhắn: Liêu Giai Phỉ

Cái câu "Thôi được rồi" cuối cùng kia khiến Úc Tưởng gần như là có thể nhìn được ra biểu cảm "Tôi đến là bó tay" của đối phương.

Úc Tưởng cũng chưa nhận được tất cả trí nhớ của nguyên chủ. Những gì cô biết chỉ là tới từ nhắc nhở của hệ thống và sự hiểu biết về nội dung gốc của cuốn tiểu thuyết này mà thôi.

Dù sao thì trong tiểu thuyết, nguyên chủ cũng chỉ là một nhân vật tốt thí. Tác dụng chính của cô nàng là đóng vai một công cụ hình người trong nội dung tác phẩm. Tất nhiên tác giả sẽ không phí quá nhiều bút mực để miêu tả cô nàng thành một nhân vật đầy đủ có m.á.u có thịt.

Nói tóm lại thì là...

Úc Tưởng cũng không biết cái cô Liêu Giai Phỉ này là ai, cái người được gọi là tổng giám đốc Thẩm kia là ai.

Nhưng từ nội dung tin nhắn thì đúng là cô đã tới trễ gây nên phiền phức trong công việc của người ta.

Tất cả chúng ta đều là những con người làm công ăn lương bị tư bản chèn ép trong xã hội này thôi, tội gì phải làm khó lẫn nhau chứ?

Úc Tưởng đang cảm thấy đồng cảm bèn gửi lại cho đối phương một tin nhắn ngắn.

[Xin lỗi nhé, ngày hôm qua có chút chuyện bất ngờ xảy ra. Tôi sẽ đi giải thích với tổng giám đốc Thẩm sau.]

Úc Tưởng vừa mới gửi tin nhắn không bao lâu, điện thoại di động của cô đã lại rung lên.

[... Sao ngày nào cô cũng gặp chuyện bất đắc dĩ hết vậy?]

Úc Tưởng hiểu ngay. Này đoán chừng là nguyên chủ mượn cớ trốn làm rồi.

Nhưng cô không thể thừa nhận như vậy được.

Úc Tưởng cong ngón tay lại đánh chữ: [Xui xẻo ấy mà, ngày nào cũng gặp tai nạn xe cộ.]

Hệ thống: [...] Sao cái cô này lại nguyền rủa bản thân một cách thản nhiên như vậy???

Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở: [Cô không được phá vỡ hình tượng nhân vật đâu đấy.]

Úc Tưởng không thèm để ý tới nó mà gửi tin nhắn đi luôn.

Hệ thống lờ mờ ý thức được rằng có khả năng kí chủ này hơi khó trị.

Nó chỉ đành lên tiếng nhắc nhở cô một lần nữa: [Nếu phá vỡ hình tượng nhân vật thì cô sẽ bị xóa sổ đó.]

"Ừ." Úc Tưởng nhẹ nhàng đáp lại một tiếng rồi hỏi ngược nó: "Vậy cậu nói nghe xem hình tượng nhân vật của cô nàng này là kiểu gì nào?"

[Cô ta tham lam, lười biếng, chỉ số thông minh không cao, n.g.ự.c thì to mà óc thì như quả nho... Cô sờ n.g.ự.c mình làm cái gì vậy hả?!] Hệ thống thật đúng là muốn gục ngã luôn rồi.

Úc Tưởng: "À, tôi sờ thử một cái xem có lớn như cậu nói thật không ấy mà."

Hệ thống: [...]

Úc Tưởng: "Không có gì đâu, cậu cứ nói tiếp đi."

Hệ thống: [...]

Úc Tưởng: "Nói đi chứ, tôi đang chờ để học hỏi này."

Hệ thống: [Cô ta không biết cách che giấu suy nghĩ của bản thân, ác ý gì cũng thể hiện hết lên trên mặt nên không bao giờ cô ta nói lời xin lỗi với người khác. Cô ta là người đã làm sai rồi thì cứ tự cho mình là cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng...]

Úc Tưởng: "Ừm, không tệ."

Hệ thống cảnh giác hỏi: [Không tệ cái gì cơ?]

Úc Tưởng: [Tôi bảo cái hình tượng nhân vật này không tệ.]

Hệ thống: [?]

Cô nghiêm túc đấy à? Đưa mười kí chủ tới thì hết chín người đã kêu khóc ầm ĩ nói không muốn nhận hình tượng nhân vật thế này rồi. Người còn lại nhẫn nại làm tiếp cuối cùng cũng làm hỏng nhiệm vụ.

Một kí chủ ngay từ đầu đã bất hợp tác một cách nghiêm trọng như Úc Tưởng sao lại có thể thản nhiên chấp nhận như vậy?

Úc Tưởng: "Tôi phá vỡ hình tượng nhân vật một lần là bị xoá sổ luôn à? Cần gì đến nỗi đó chứ. Nếu vậy thì các người sẽ mệt mỏi lắm đấy, ngày nào cũng phải g.i.ế.c kí chủ dọc đường."

Hệ thống: [Đúng, cô nói không sai. Chúng tôi có cách phán định cấp bậc và quá trình.]

Hệ thống: [Nếu chỉ là có lời thoại hoặc hành động đang phá vỡ hình tượng nhân vật mức độ vừa trước mặt một nhân vật nhỏ bé không quan trọng thì sẽ chỉ bị trừng phạt điện giật nhẹ thôi. Còn nếu ở trước mặt nhân vật quan trọng mà phá vỡ hình tượng nhân vật mức độ nhẹ thôi là cũng đã phải chịu trừng phạt đau đớn khắp người rồi.]

Hệ thống: [Số lần vi phạm còn bị hạn chế nữa đấy! Mức độ vừa thì 10 lần, mức độ nhẹ thì 5 lần. Một khi dùng hết số lần thì cũng là lúc đặt dấu chấm hết của cô.]

Úc Tưởng: "À."

Cô bỗng khẽ hỏi: "Vậy cậu có bị trừng phạt không Tiểu Viên?"

Hệ thống khựng lại một chút.

Đây không chỉ là lần đầu tiên kí chủ kêu tên của nó thay vì kêu "Hệ thống" mà còn là lần đầu tiên có người hỏi nó rằng nó có bị trừng phạt không?

Hệ thống: [Xin lỗi, chuyện này không nằm trong phạm vi tôi cần phải trả lời.]

Úc Tưởng gật đầu một cái.

Cô nói thầm trong lòng rằng Tiểu Viên à, vậy là cậu không thông minh bằng con tốt thí này rồi.

Cậu không trả lời chứng tỏ rằng chắc chắn cậu cũng sẽ bị trừng phạt.

Úc Tưởng không hỏi lại rằng quá trình phán định cần bao nhiêu thời gian.

Đến lần phá vỡ hình tượng nhân vật sau cô sẽ tự biết thôi.

Úc Tưởng vui vẻ đứng dậy thay một bộ quần áo khác rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Trái lại hệ thống lại không nhịn nổi: [Sao cô không hỏi tôi bao giờ mình sẽ bị trừng phạt?]

Úc Tưởng chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ rất là vô tội: "Hở? Tôi làm gì sai à?"

Hệ thống: [Cô ngủ với Trữ Lễ Hàn.]

Nhắc tới chuyện này, hệ thống lại cảm thấy bụng tức anh ách.

Hệ thống: [Sao cô có thể, sao cô có thể ngủ với Trữ Lễ Hàn được chứ? Tình tiết trong truyện đều bị thay đổi hết trơn rồi!]

Úc Tưởng thờ ơ hỏi ngược lại nó: "Ngày hôm qua tôi đã phá vỡ hình tượng nhân vật chưa?]

Hệ thống: [...]

Hình như là... Chưa thì phải? Bởi vì sự thật là nguyên chủ vốn cũng đã nằm trên giường Trễ Lễ Hàn rồi. Dưới tác dụng của thuốc, cô ta đã sử dụng tất cả mọi thủ đoạn của bản thân để quyến rũ Trữ Lễ Hàn.

Úc Tưởng phân tích cho nó: "Cho nên cậu nhìn xem, thật ra là Trữ Lễ Hàn phá vỡ hình tượng nhân vật mới đúng chứ?]

Hệ thống: [...]

"Có khi nào anh ta cũng có một hệ thống không? Anh ta sẽ bị xóa sổ à?" Úc Tưởng thuận miệng hỏi.

Hệ thống nói chắc như đinh đóng cột: "Không thể nào có chuyện đó được. Trùm phản diện không phải là người ai cũng có thể đóng. Anh ta là kẻ xấu xa từ trong bụng mẹ rồi, không cần đến hệ thống nữa!"

Úc Tưởng: "Ồ, thế thì thật là đáng tiếc."

Hệ thống: [?]

Sao nghe ý của cô cứ như kiểu thật sự rất mong chờ anh ta bị xoá sổ thế? Suy nghĩ của cô đang nhảy xập xình bên vách đá cheo leo đấy cô có biết không hả? Một khi Trữ Lễ Hàn biết được, cô có chín cái mạng cũng không đủ cho anh ta cắt tiết đâu!

Lúc này Úc Tưởng mới đi được mấy bước đã lại chạm mặt Úc Trung.

Úc Trung tay trái cầm lon coca cola, tay phải cầm điện thoại di động, đang tám xuyên trời xuyên đất với bạn: "Chơi chứ! Cuối tuần chắc chắn sẽ đi chơi cùng nhau mà! Đậu má, chẳng phải chỉ là một cái du thuyền sao? Tôi sẽ lấy được cho cậu..."

Úc Trung mới nói được một nửa đã nhìn thấy Úc Tưởng.

Cậu ta cúp điện thoại cái rụp, đang định chất vấn Úc Tưởng một lần nữa.

Nhưng Úc Tưởng đã mở miệng nhanh hơn: "Trong nhà có người giúp việc chứ?"

Úc Trung nhíu mày.

Chưa kịp nghe cậu ta phản bác câu hỏi của mình, Úc Tưởng đã thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra mặc dù tình cảnh nhà họ Úc xuống dốc nhưng vẫn có thể thuê được người giúp việc.

Úc Tưởng nghiêng đầu đi xuống phòng bếp gọi hai món mặn một món canh.

Dưới ánh mắt vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ của Úc Trung, cô ung dung ăn no căng bụng rồi mới xách túi ra khỏi nhà.

Nguyên chủ năm nay hai mươi tư tuổi, đã tốt nghiệp đại học và bắt đầu dấn thân vào thị trường lao động rồi.

Liêu Giai Phỉ và tổng giám đốc Thẩm chính là đồng nghiệp và cấp trên của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-man-xuyen-sach/chuong-4.html.]

Vậy thì vấn đề ở đây là...

Công ty của mình ở đâu ta?

Hệ thống: [Cô muốn đi làm gì vậy?]

Úc Tưởng: "Tới công ty đó.”

Hệ thống: [Cô muốn đi làm à?] Giọng nói máy móc của nó cũng không nén nổi sự ngạc nhiên.

Úc Tưởng: "Đương nhiên là đến ngồi chơi rồi về, đến ngày thì nhận lương."

Hệ thống: [...]

Đột nhiên nó cảm thấy hơi lo lo.

Thật ra thì cũng không cần phải phát huy sự lười biếng của nhân vật một cách sống động như vậy đâu.

Hệ thống hắng giọng một cái rồi vội vàng thông báo cho cô nghe: [Bây giờ hẳn là cô phải đi tìm Trữ Lễ Hàn ngay mới đúng.]

Úc Tưởng: "Tại sao?"

Hệ thống: [Phải đi theo tình tiết trong truyện. Hai người phải cưới nhau.]

Úc Tưởng đồng ý rất quyết đoán: "Được."

Sau đó cô mở mạng lên, nhập tên công ty của Trữ Lễ Hàn vào rồi tìm kiếm. Phía dưới lập tức xuất hiện một chuỗi tên của ông lớn.

"Ừm, kinh doanh dược phẩm sinh học và vi mạch. Ôi chà còn làm IT nữa. Ủa sao lại còn có mỏ và nhà máy lọc dầu của riêng mình ở nước ngoài nữa thế này?" Thật không hổ là tổng giám đốc bá đạo của ngôn lù đời đầu! Cái gì cũng dám viết!

Úc Tưởng lật lại trí nhớ một lần nữa.

Sau khi ba Trữ Lễ Hàn qua đời, anh sẽ thừa kế bất động sản, phim ảnh và công ty bảo hiểm của gia tộc.

Nhưng cũng đều là sẽ mà thôi.

Úc Tưởng nghĩ bụng, trong cốt truyện gốc, những sản nghiệp gia tộc này đều nằm gọn trong tay nam chính nguyên tác hết.

Nhân vật phản diện chẳng vớ được chút béo bở nào cả.

Hệ thống: [Đọc xong chưa? Có phải cảm thấy rất động lòng, muốn gả cho Trữ Lễ Hàn ngay lập tức không?]

Úc Tưởng lười biếng ngáp một cái: "Thôi dẹp đi, còn chưa chờ được đến khi li hôn phân chia một nửa tài sản thì tôi đã ngỏm trước rồi."

Hệ thống: [...]

Hệ thống: [Làm người không nên tiêu cực quá.]

Úc Tưởng không đáp lại, chỉ giơ tay lên vẫy một chiếc xe taxi rồi báo địa chỉ: "Đến tòa nhà Quang Minh."

Tòa tòa nhà này là xí nghiệp của nhà họ Trữ.

Cả toà đều thuộc về nhà bọn họ.

Trước tòa nhà Quang Minh, người đến kẻ đi tấp nập.

Úc Tưởng vừa rảo bước tiến vào đã thu hút không ít ánh nhìn.

Đúng là tòa nhà này khá là khí thế. Diện tích phòng tiếp khách ở tầng dưới cùng cũng vô cùng rộng rãi, được phân ra làm mấy khu vực lận. Các công ty nhỏ tới bàn chuyện hợp tác ở tòa nhà Quang Minh đều sẽ chờ ở dưới này.

Úc Tưởng đi thẳng tới trước quầy lễ tân: "Xin chào, tôi tìm Trữ Lễ Hàn."

Nhân viên lễ tân nhìn cô một cái đầy vẻ khó hiểu nhưng vẫn lịch sự đặt câu hỏi: "Chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?"

Úc Tưởng: "Không có."

"Vậy cô tìm cậu cả Trữ là có chuyện gì vậy ạ?"

"Tôi có chuyện riêng."

Mặt của cô nhân viên lễ tân giật giật, nói thầm trong lòng rằng sao lúc nào cũng có mấy người kỳ cục chạy tới nói có chuyện riêng muốn tìm cậu cả vậy nhỉ.

"Xin lỗi cô, dựa vào quy định thì một là cô cần phải có hẹn trước, hai là cô liên lạc trực tiếp với cậu cả. Cô thấy thế nào?"

Nói xong câu này, nhân viên lễ tân đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cô gái trước mặt sẽ ầm ĩ gây rối rồi.

Ài nhưng mà không sao, dù sao thì chắc bảo vệ cũng quen lắm rồi.

Úc Tưởng: "Được."

Dứt lời, cô xoay người đi luôn.

Nhân viên lễ tân: "Hở?"

Cứ vậy mà đi luôn hả? Biểu cảm của đối phương thậm chí còn hết sức bình thản, cứ như kiểu chỉ là tới để chấm công thôi vậy.

Úc Tưởng: "Cậu xem kìa, không phải tôi không muốn đi tìm anh ta đâu nhé, mà là tôi không đủ tư cách để gặp anh ta."

Cô còn chưa kịp tận tình chọc d.a.o vào lòng hệ thống thì đã nghe ai đó đột ngột gọi mình lại: "Úc Tưởng!"

Úc Tưởng quay đầu nhìn sang.

Đó là một người đàn ông mặc vest đi giày da, tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt đứng đắn, cầm một cái cặp công văn đứng đó.

Mà sau lưng anh ấy còn có một người phụ nữ trẻ tuổi đi theo nữa.

Lúc này trong đầu Úc Tưởng mới hiện lên tên của bọn họ.

Thẩm Hải.

Liêu Giai Phỉ.

Cũng chính là tổng giám đốc Thẩm kiểm cấp trên của Úc Tưởng và đồng nghiệp gửi tin nhắn cho cô tối hôm qua.

Hai người kia nhanh chóng đi tới trước mặt cô.

Úc Tưởng không thể làm gì khác hơn là cất tiếng: "Thật là trùng hợp."

Tổng giám đốc Thẩm liếc nhìn cô một cái rồi lại quay đầu nhìn quầy lễ tân. Nhất thời nụ cười của anh ấy lại có vẻ thâm sâu hơn. Thẩm Hải hỏi: "Em có quen ai ở đây à?"

Úc Tưởng lắc đầu một cách cực kỳ thẳng thắn: "Không quen." Úc Tưởng đổi khách thành chủ hỏi lại: "Anh tới nơi này làm gì vậy?"

Tổng giám đốc Thẩm: "Ặc."

Liêu Giai Phỉ: "..."

"Cô thật sự quên sạch rồi hả cô cả? Chúng tôi tới đây để mời chào đầu tư mạo hiểm chứ gì nữa! Hôm nay là ngày hẹn gặp quản lý của công ty đầu tư mạo hiểm Trí Tuệ thuộc Trữ thị!"

Trái lại tổng giám đốc Thẩm lại bày ra dáng vẻ tốt tính cười cười nói: "Đúng, chuyện là như vậy đấy."

Úc Tưởng: "Vậy anh cứ từ từ mà mời chào nhé."

Tổng giám đốc Thẩm: "..."

"Xin chào, xin hỏi có phải là tổng giám đốc Thẩm của công ty văn hóa Khải Tinh không ạ? Giám đốc Lăng của chúng tôi vừa mới đến, tôi chịu trách nhiệm dẫn mọi người lên trên."

Hệ thống: [Kiểm tra đo lường thấy nhân vật quan trọng trong nội dung truyện! Vai nam chính Lăng Sâm Viễn đang cách cô chỉ có 100 mét! 90 mét! 80 mét..."

Hệ thống: [Mời lập tức tiến lên tỏ tình với anh ta.]

Úc Tưởng: Tỏ tình kiểu gì đây? Có quà để tặng à?

Hệ thống tắc họng: [Không có.]

Hệ thống: [Nhưng mà chỉ có không ngừng tỏ tình rồi không ngừng bị từ chối thì cô mới càng ngày càng căm ghét vai chính được!]

Úc Tưởng: Cậu đã từng nghĩ đến việc có thể tôi là một người có tình cảm cực đoan chưa?

Hệ thống: [?]

Tình cảm cực đoan? Nó cảm thấy hơi xấu hổ, là do hệ thống của mình lạc hậu quá rồi sao? Nhưng nó lại không thể hiện ra ngoài.

Hệ thống cố gắng bày ra vẻ thoải mái hỏi: [Ý của cô là gì?]

Úc Tưởng: Ví dụ như tỏ tình ấy. Tỏ tình mấy lần mà không thành công là cũng chỉ còn cách nhốt anh ta lại tra tấn đến c.h.ế.t nữa thôi.

Tam quan của hệ thống vỡ nát bét.

Nó hoảng hốt phát ra âm thanh: [Không, không được!]

Cứ như vậy, Úc Tưởng vừa nói chuyện phiếm vu vơ với hệ thống được một hồi thì nam chính nguyên tác Lăng Sâm Viễn cũng đã tiến vào sảnh lớn.

Anh ta mặc một bộ vest màu đen, mặt mũi anh tuấn lạnh lùng.

Theo lời trong nguyên tác để hình dung thì là:

Nước da màu mật ong, hàng lông mày hình lưỡi mác, khuôn mặt đẹp trai như tượng tạc mang khí chất lạnh lùng và cao ngạo, nhìn đời bằng nửa con mắt.

... Nghĩ đến đây, Úc Tương lại cảm thấy hơi đói bụng.

Chậc, mì phay Đại Đồng mãi đỉnh!

Bấy giờ tổng giám đốc Thẩm lại mỉm cười: "Úc Tưởng, em cùng lên với chúng tôi đi. Em là tiểu thư quyền quý, chắc chắn đã từng tiếp xúc với những nhân vật như giám đốc Lăng nhiều lần rồi."

Nghe anh ấy nói vậy, Úc Tưởng cũng đã hiểu tại sao nguyên chủ lại bỏ bê công việc rồi. Tổng giám đốc Thẩm vẫn còn giữ cô lại không đuổi đi có lẽ là vì vẫn còn khá hứng thú với hào quang quyền quý trên đầu cô.

Sao anh chàng biết được rằng nhà họ Úc đã trên bờ vực phá sản rồi chứ.

Người trong giới thượng lưu còn chẳng có ai thèm đáp lại bọn họ nữa kìa.

Nhân viên lễ tân nhanh chóng mời bọn họ vào thang máy dành cho khách.

Trong thang máy chỉ có ba người họ.

Bấy giờ Úc Tưởng mới bảo: "Thật ra thì tốt nhất là đừng nên bàn chuyện làm ăn với vị giám đốc Lăng này."

Tổng giám đốc Thẩm ngạc nhiên lên tiếng: "Tại sao chứ?... À, em đang lo lắng về thân phận của anh ta phải không?"

Bây giờ trong giới kinh doanh đã có rất nhiều người biết được tin tức ông tổng của nhà họ Trữ quang minh chính đại đón một đứa con riêng về.

Mà đứa con riêng này chính là Lăng Sâm Viễn.

Tổng giám đốc Thẩm vẫn tràn ngập lòng tin: "Vậy thì có liên quan gì chứ? Ngày nào cậu cả Trữ cũng bận rộn. Chúng ta chỉ hợp tác với công ty nhỏ của giám đốc Lăng mà thôi. Suy cho cùng thì cũng là chúng ta đang hợp tác với Trữ thị đấy. Làm gì đến lượt chúng ta bị liên lụy chứ?"

Lời của anh ấy vừa dứt, cửa thang máy đã từ từ mở ra.

Ngoài cửa, Lăng Sâm Viễn đứng đó không nhúc nhích.

Đối diện anh ta là thân hình cao ngất của Trữ Lễ Hàn. Anh mặc một bộ vest màu trắng rất lịch sự và đẹp trai, khí chất cao quý, trông cứ như dù khiến anh phải khom lưng xuống một cái cũng là chuyện không tôn trọng anh rồi vậy.

Mà sau lưng Trữ Lễ Hàn còn có hai thư ký và ba vệ sĩ đi theo nữa. Nhìn qua thì có vẻ như là cái loại có thể đánh Lăng Sâm Viễn vào bệnh viện cấp cứu luôn vậy.

Tổng giám đốc Lăng kìm lòng không đặng mà run lẩy bẩy.

Hệ thống cũng không ngờ được rằng niềm vui bất ngờ lại tới nhanh như thế.

Sóng gió này, sóng gió này gọi là gì nhỉ?

Niềm vui nhân đôi chứ còn gì nữa!

Sau đó nó nghe thấy tiếng bước chân của Úc Tưởng đi ra khỏi thang máy rồi nhẹ nhàng hỏi nó: Cậu nói xem nếu tôi nói với Trữ Lễ Hàn rằng chúng ta cưới nhau đi trước, sau đó lại quay đầu nói với Lăng Sâm Viễn rằng thật ra em thích thầm anh từ lâu lắm rồi, một công đôi việc hoàn thành cả hai nhiệm vụ luôn thì sẽ thế nào nhỉ?

Hệ thống: [!]

Khônggg!

Chẳng ra thể thống gì cả!

Cốt truyện sẽ sụp đổ đến nỗi mẹ ruột cũng không nhận ra mất!

Tôi có thúc giục cô phải tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ đâu!

 

Loading...